Em nhận ra bản thân mình chưa một lần quên được anh.
Em chào chương trình. Thực sự giờ em đang rất rối bời, em hoàn toàn mất phương hướng cho bản thân chương trình ạ. Em giống như rơi vào khủng hoảng mà không biết chia sẻ với ai được. Câu chuyện của em là câu chuyện của người thứ 3 và là câu chuyện của kẻ bế tắc.
Em là Sinh viên Sư phạm-sinh năm 1991, anh là bộ đội- sinh năm 1984. Em quê ở mảnh đất rẻo cao của núi rừng Tây bắc, còn anh là đứa con của mảnh đất Đồng bằng sông Hồng phù nhiêu. Năm 2008 em và anh quen nhau trong đợt anh lên quê em tuyển quân và ở nhà em gần 2 tháng (Bố em là Xã đội trưởng ạ). Hai anh em khá thân nhau vì hợp tính, chúng em luôn chia sẻ những vui buồn trong công việc của anh và trong học tập của em. Sau 2 tháng anh về đơn vị, chúng em vẫn liên lạc thường xuyên.....
Cả hai yêu nhau khi nào cũng không biết, không một lời tỏ tình, nhưng cả hai đứa đều tự hiểu.... Chúng em đến với nhau một cách tự nhiên, yêu nhau gần 4 năm nhưng số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những ngày lễ tết hay cuối tuần, em vùi mình trong sách vở thay vì có người yêu đưa đi chơi như bạn bè. Em không trách anh những ngày lễ tết không về được mà càng thương anh hơn, em biết tình cảm anh dành cho em đong đầy theo năm tháng, anh cũng thương yêu em nhiều hơn, chiều chuộng em hơn..... Chúng em chắt chiu từng giây, từng phút bên nhau. Hạnh phúc ngập tràn trong tim mỗi đứa....
Nhưng trớ trêu thay, số phận lại đẩy em và anh xa nhau. Một phần là vì hai bác không đồng ý cho anh cưới em vì em dáng mỏng manh, nhỏ bé, sợ sau này khó về con cái. Mặt khác, nhà em và nhà anh khá xa về khoảng cách địa lý ( hơn 300km ạ). Thêm nữa là em quyết tâm kiên trì theo đuổi sự nghiệp trồng người của mình thêm 2 năm liên thông ĐH và 2 năm học lên Thạc sĩ.... 4 năm-Anh không chờ được em trong sự thúc giục của bố mẹ. Áp lực đè nặng trên vai anh hơn, anh gầy hơn, hay ngủ muộn hơn, hay suy nghĩ nhiều hơn...
Thương anh, em đã chủ động gây sự và đòi chia tay. Sau bao đứt-nối-nối-đứt....Chúng em chia tay vào ngày Sinh nhật của anh khi em cố tình cho anh đọc được tin nhắn tình cảm của em với người con trai khác! Suốt một thời gian dài, cả hai vật vã trong đau khổ, nhớ thương. Một thời gian, em chủ động thay số điện thoại, cắt đứt liên lạc với anh. Hai năm trôi qua, em không còn vùi chăn khóc hàng đêm vì nhớ, không còn ôm điện thoại mong chờ cuộc gọi, không còn thắt lòng khi bất chợt thấy màu áo xanh lướt qua trên đường, cũng không còn rơi vào trạng thái nhìn ai cũng ra hình bóng anh...em nghĩ mình đã quên được anh....
Cuộc sống của em cuốn em đi, thời gian của em trôi đi lặng lẽ trong công việc. Em cũng không yêu được ai bởi hình bóng anh quá đậm trong lòng. Cho đến một ngày nghe tiếng chuông điện thoại reo-em nghe. Đầu bên kia vang lên cái giọng quen thuộc "em à".... Chỉ vậy thôi, em vỡ òa trong nước mắt, em khóc như chưa từng được khóc, em khóc mà không cần biết mọi người đang nhìn mình e ngại.....Dường như mọi nhớ thương em dồn nén 2 năm trỗi dậy......Anh khóc, em khóc......Hơn 30 phút điện thoại chỉ nghe nhau khóc..... Em nhận ra bản thân mình chưa một lần quên được anh.
Sau đó, em và anh nói chuyện nhiều hơn, nhưng chỉ dõi theo cuộc sống của nhau hàng ngày trong im lặng. Em nhói lòng khi biết tin anh đã cưới vợ 3 tháng.... Em rơi vào tuyệt vọng, em lại một lần nữa chìm trong đau khổ.....một mình! Trong một lần đi sinh nhật bạn thân, em đã đẩy bản thân chìm trong những cốc bia. Tối đó, em bị anh trai bạn cướp cuộc đời con gái! Tất cả như đẩy em vào ngõ cụt, không lối thoát. Em ốm nằm viện nửa tháng trời, anh tới thăm....anh chăm em, lo cho em từng chút một..... Em như rơi vào mộng mị của đau thương....Em thấy cuộc sống mình không còn lối đi nữa. Em thật sự mất tất cả, tương lai mù mịt! Ngày em biết mình có thai, người mà em bấu víu lúc đó chỉ có anh, vì em không dám nói với ba mẹ. Anh đưa em đi làm, chăm cho em khỏe hơn. Những gì em nhận được còn là tình yêu, tình thương của anh....... Cả hai đứa chỉ biết ôm nhau khóc! Sao số phận trớ trêu với em như vậy!
Những ngày sau khi hồi phục, em lại cắt đứt liên lạc với anh trong im lặng. Anh hiểu nên không tìm em nữa. Bởi em không muốn người con gái kia- vợ anh chịu đau khổ như em. Chị ý đã hi sinh quá nhiều để về làm vợ bộ đội, chị ý cũng chịu bao thiệt thòi khi làm vợ anh.... Em muốn bỏ đi một nơi thật xa, đi đâu cũng được, đến nơi nào xa nhất có thể để lúc nỗi nhớ anh cuộn lên trong lòng, em không thể về tìm anh. Em muốn đến nơi nào xa lắc để đi khỏi mảnh đất Đoan Hùng này, để không phải đi qua những con đường đầy ắp kỉ niệm. để lòng thôi khắc khoải gọi tên anh, để cuộc sống 2 đứa không còn va vào nhau đầy đau đớn như thế nữa.....
Chương trình ơi, em phải làm sao giờ? Em luôn nhớ anh ý, luôn muốn lo cho anh. Có lúc em từng nghĩ sẽ đến với anh, mặc cho mọi chuyện như thế nào! Có những lúc lại nghĩ làm Mẹ đơn thân, nuôi con của anh ý! Chỉ cần anh thỉnh thoảng về thăm em và con là được.... Bởi em không tài nào thoát khỏi cái bóng to lớn của anh trong lòng. Em biết, chỉ có thể quên anh khi em hạnh phúc, em tìm được người yêu thương em hơn anh! Nhưng em không yêu được ai, em không có cảm xúc khi nói chuyện với những người làm ngành khác.
Em đã thử nhận lời nhưng mọi thứ vô hồn, vô nghĩa quá! Em biết họ cũng rất thương yêu em, nhưng sao em không thể đáp lại tình yêu của họ. Em sợ em bị lãnh cảm vô cảm chương trình ơi!. Khi bất chợt nhìn thoáng màu áo xanh, tim em lại nhói, muốn được yêu thương, bù đắp cho màu áo ấy.... Không lẽ cuộc đời em sẽ mãi luẩn quẩn trong mớ bòng bong không lối thoát này sao? Không lẽ em sẽ không lấy chồng nếu không phải bộ đội sao? Em mong chương trình lắng nghe tâm sự của em, chia sẻ với em và cho em niềm tin ạ! Hiện tại em không biết mình phải làm sao nữa............. Em cảm ơn chương trình ạ!
Chào em!
Qua lá thư thấm đẫm nước mắt và trăn trở của em chúng tôi cảm nhận được tình cảm sâu đậm em dành cho người mình yêu. Em không thể quên được bạn trai, nỗi nhớ cứ dày vò, khiến em mãi không bước qua được cuộc tình này. Chúng tôi sẽ cùng em trao đổi nỗi niềm này.
Em từng có một mối tình đẹp, sâu đậm thế nhưng không phải vì hết yêu mà do hoàn cảnh gia đình ngăn cản khiến hai em không thể đến bên nhau. Định mệnh trớ trêu khi anh ấy dù đã lập gia đình nhưng vẫn khuôn nguôi dành sự thương nhớ cho em, tình cảm hai người dành cho nhau quá lớn. Hiện nay em đã quyết định cắt đứt liên lạc, em đau khổ khi không muốn là người thứ ba xen vào cuôc sống của người khác, không muốn nhìn người phụ nữ là vợ anh phải đau khổ. Em đang rất cao thượng và cố gắng mạnh mẽ để ra đi nhưng tình cảm, sự day dứt, thương nhớ vẫn còn mãi cho người ở lại. Em có nghĩ nếu cứ yêu, cứ thương, cứ mãi nghĩ về người ấy thì sẽ chẳng thể nào em bước qua cái bóng quá lớn của người yêu cũ không?
Quên là điều vô cùng khó khăn nhưng đâu thể xóa bỏ mọi hình ảnh ký ức, thay vào đó em có thể xếp những kỷ niệm đẹp của hai người vào nơi nào đó của trái tim, nâng niu, nghĩ về nó như một phần, một góc nhỏ trong cuộc sống của em. Chặng đường phía trước của em còn rất dài và một cô gái 25 tuổi sẽ lãng phí tuổi xuân, hạnh phúc nếu như luôn xác định mình chẳng thể yêu ai, xác định với ai. Ở thời điểm này em có thể không đặt ra mục tiêu phải có ai đó để quên đi bạn trai cũ.
Trước khi mở lòng mình hay học cách yêu ai đó thì em có thể yêu chính bản thân mình trước. Hãy nỗ lực làm những công việc mà em yêu thích, thực hiện những dự định, mục tiêu còn dang dở, trồng cây, nuôi thú cảnh, hay đơn giản là học những khóa nấu ăn, tham gia nhiều hoạt động xã hội…em có thể tìm cho mình những nguồn vui sống khác và nhìn rộng ra để thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều người thay vì ngồi một chỗ và đau khổ về những gì đã qua. Biết rằng những biến cố em đã phải trải qua là quá lớn nhưng hãy tha thứ cho bản thân, hãy yêu cơ thể của mình nhiều hơn nữa, hãy cho phép em được sống thật vui vẻ và có ích trong suốt quãng đời còn lại.
Một khi bản thân em cảm thấy thoải mái, đón nhận cuộc sống độc thân một cách tích cực thì em cũng có thể mở lòng mình để chấp nhận những người yêu thương, quan tâm em. Biết đâu em sẽ gặp được hạnh phúc thực sự của cuộc đời. Thậm chí dù có muộn màng nhưng đó là hạnh phúc của chính em, không phải tranh dành, cướp hay lấy đi của ai khác, ở nơi đó em có tổ ấm, có gia đình nhỏ của chính mình. Đó có phải là điều em mong muốn?
Cảm xúc và tình cảm là thứ vô cùng khó nắm bắt, thay đổi nhưng chúng tôi hi vọng bằng sự quyết tâm, bằng việc luôn có ý thức yêu quý bản thân, gia đình sẽ giúp em vượt qua chuỗi ngày đau khổ, tự mình vực dậy và tìm được hạnh phúc đích thực cho cuộc đời mình.
Chúc em luôn hạnh phúc và bình an!