Hoang mang với thứ tình cảm khó gọi tên với chị gái con bác ruột...
Em là một cậu con trai 18 tuổi và là con một trong một gia đình nông dân không lấy gì làm khá giả. Bố mẹ là những người nông dân hiều lành chất phác. Em luôn thắc mắc với bố mẹ rằng tại sao lại không sinh thêm em bé thì mẹ buồn rầu và nói vì ngày ấy nhà mình nghèo quá. Bố mẹ đã rớt nước mắt vì sinh em ra lại bé bỏng quá với 1,8 kg sợ rằng em sẽ bỏ bố mẹ mà đi. Thế rồi ông trời như rủ lòng thương khi có sự giúp đỡ của họ hai bên và hàng xóm láng riềng mỗi người đùm rúm một chút mà sau 3 tháng em bụ bẫm,kháu khỉnh ra trông thấy.
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Từ nhỏ em luôn có một mong muốn là mình có 1 người anh chị em ruột để khi bố mẹ mất đi em sẽ không cô đơn trên cõi đời này. Bởi bố mẹ phải đi làm không thể chơi với em cả ngày được, nhà em thì lại nằm cạnh cánh đồng rộng, heo hút người qua lại chỉ đông vui khi vào mùa. Vậy là không gian chơi của em chỉ quanh quẩn từ trong nhà ra ngoài ngõ vì mẹ sợ em xảy chân tay hay ốm yếu khi dầm mưa dãi nắng. Cảm giác cô đơn và em luôn thèm cảm giác được tị nạnh miếng bánh với đứa em. Thèm cảm giác có người chơi cùng, thèm cảm giác được ai đó bảo vệ hoặc được bảo vệ đứa em bé bỏng của mình bị mấy thằng đàn anh ăn hiếp mặc dù biết rằng sẽ bị tụi nó đánh thâm tím mặt mày.
Nhưng em điều em mong muốn hơn cả là có một người chị gái để có thể tâm sự những lúc em buồn, em vui. Vì chị gái thì thường sẽ tâm lý, nhường nhịn và hiểu em mình nhiều hơn. Vì là con một nên mẹ em thương yêu em hết mực, luôn muốn em làm tất cả theo ý bố mẹ. Mẹ chỉ muốn em học hành và sống theo cách mẹ em nghĩ. Luôn bắt em không được chơi bời, không yêu đương nên cũng vì thế em không có bạn thân và cũng ít giao du với các bạn. Dần dần em trở nên có chút gì đó gần giống như tự kỉ. Em sống khép kín và chẳng bao giờ tâm sự chuyện trò gì với ai. Lâu dần nó trở thành một thói quen và em sống như một con ốc, ngại tiếp xúc và luôn muốn chui vào cái vỏ ốc mình tạo ra.
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Thế nhưng em đã tìm được người chị, người bạn đúng như mong ước bấy lâu của em. Khi em 14 tuổi bác em đã từ Tây Nguyên chuyển về Bắc để anh em gần nhau cũng như để việc đi lại điều trị bệnh dễ dàng hơn. Chị ấy hơn em 3 tuổi và tỏ ra rất quý mến em khi anh trai ở lại đó làm ăn còn có mình chị theo bố mẹ về ngoài này. Vậy là hai chị em nhanh chóng thân thiết và dính lấy nhau như đuôi sam. Em luôn quý trọng và yêu thương chị ấy, coi chị ấy như chị ruột của mình vậy. Trước đây chị đi học xa mải bạn veiejc học nên chị em không có thời gian chơi với nhau nhiều như trước nữa. Một năm trở lại đây do chị ấy học xong và đi làm gần nhà nên chị em có nhiều thời gian gặp và nói chuyện nhiều với nhau hơn.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó em cũng bắt đầu thay đổi và biết tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống với chị ấy, nhưng chỉ tâm sự được với một mình chị ấy thôi. Dần dần tình cảm của em đối với chị ấy cũng sâu đậm dần, hai chị em luôn quan tâm lo lắng cho nhau. Nhưng có điều em cảm thấy tình cảm đó có chút gì đó lạ và không giống lắm với tình cảm chị em. Nhiều lúc em cảm thấy nhớ chị ấy, muốn nhắn tin, gọi điện để được nghe giọng của chị ấy. Những khi được nói chuyện, tâm sự với chị ấy em cảm thấy rất vui, cảm giác được yêu thương, cảm giác thật lạ. Nhưng gần đây chị ấy bận mải nhiều trong công việc nên không còn nhiều thời gian trò chuyện với em nữa. Em cảm thấy buồn vì điều đó và càng buồn hơn khi chị nhắc tới cô bạn thân cùng làm trong mỗ câu chuyện. Rồi thấy chị quần áo chải chuốt đi chơi cùng cô bạn thân. Những lúc như vậy em cảm thấy mình như bị bỏ rơi vậy và em thấy ghét cô bạn thân ấy của chị biết bao khi cô ấy qua nhà chơi. Và em luôn tìm cách để chị ấy dành nhiều thời gian nhất có thể để trò chuyện với em.
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Em chưa yêu ai bao giờ nên không biết những cảm xúc khi yêu là gì. Qua một số bài văn thơ, bài báo nói về tình yêu sao mà em thấy mình giống như đang yêu chị vậy. Yêu ở đây không phải là yêu theo kiểu nam – nữ chứ không phải kiểu chị em ruột thịt yêu mến nhau. Cũng nhớ nhung khi không được bên nhau, cũng hờn ghen khi chị đi với ai đó, cảm thấy tâm hồn phơi phới, yêu đời đến lạ khi có chị ở bên. Chỉ là em không có cảm giác muốn được đụng chạm cơ thể của chị như cầm tay, ôm hôn hay xa hơn nữa là cái ham muốn tình dục như người ta vẫn nói khi yêu. Và giờ em không biết định hình tình cảm ấy là gì nữa. Liệu có phải em quá ao ước có 1 người chị gái để tâm sự chia sẻ buồn vui và khi có rồi thì em luôn sợ mất và trở nên như vậy không. Hay thật sự tình cảm em dành cho chị đã đi theo một hướng khác - hướng mà em đang lo sợ là kiểu tình cảm yêu đương giữa nam – nữ. Làm sao có thể yêu chị được khi chị là người có cùng huyết thống với mình. Cái tình yêu mà người ta vẫn gọi là loạn luân đó sao. Làm sao có thể? Làm sao có thể? Điều này là không được! Nhất định không!
Giờ em đang thật sự hoang mang và bối rối khi nghĩ về tình cảm chị em đó. Em muốn gặp chị nhưng lại sợ rằng mình lại tiếp tục cái tình cảm sai trái ấy đến bao giờ mới dứt. Bố mẹ hay mọi người sẽ đau lòng, sẽ sốc như thế nào nếu biết sự thật tày đình ấy. Em đang trong giai đoạn cần tập trung nhiều cho việc học. Vậy mà em cứ nhìn vào trang sách là hình ảnh chị, những suy nghĩ mình loạn luân cứ lởn vỏn trước mắt em làm em không thể tập trung được. Có nên nói cho chị biết những cảm xúc của mình không? Nếu nói ra chị có giận mà không chơi với mình không? Mình chỉ có chị là người chia sẻ vui buồn thôi. Ai đó hãy nói cho em biết thứ thì cảm đó đơn thuần là tình chị em hay là thứ tình cảm loạn luân đáng ghê tởm kia vậy? Tôi nên làm gì để thoát ra khỏi những suy nghĩ này đây?