Hôn nhân không phải là canh bạc.
Em chào chương trình,em năm nay 25t,ba mất sớm,em ở cùng ông ngoại từ nhỏ, vì mẹ có tật xấu là cờ bạc và thiếu nợ nhiều,nên ông ngoại nuôi em ăn học đàng hoàng,vì sớm ý thức được hoàn cảnh của mình nên em rất ngoan và thương ông ngoại nhiều.
Học hết 12 em muốn đi làm vì ông ngoại đã lớn tuổi,em không muốn ông lo lắng cho em nữa và em xin vào bán hàng trong siêu thị,và em bắt đầu tự lập từ đó,đi làm để lo cho mẹ,nhưng mẹ em vẫn không thay đổi,lúc nào cũng biết đến tiền,em buồn nhiều thương mẹ nhiều nhưng chỉ để trong lòng không nói ra,bạn bè em em không cho mọi người đến nhà chơi,vì mặc cảm nên khi mọi người hỏi mẹ em chỉ ậm ừ cho qua.
Vì bề ngoài em là 1 cô gái mạnh mẽ,em chỉ muốn vui vẻ bên bạn bè,vì em sợ về nhà phải đối diện với mẹ.Vì thật sự mẹ làm nhiều chiện rất quá đáng,vì là con nên em chỉ có thể im lặng,vì nhiều lần em đã khuyên mẹ nhiều nhưng đổi lại là sự chửi bới,đánh đập từ mẹ.Đôi lúc em thấy bế tắc vì không thể chia sẽ được với ai,em chỉ có ông ngoại,ông ngoại mất rồi chỉ còn mẹ,nhưng mẹ lúc nào cũng tạo áp lực cho em,em thường xuyên bị stress,và khủng hoảng chỉ muốn chết đi cho xong,mọi chuyện chỉ mình em để trong lòng và chịu đựng, mọi người chỉ thấy em là 1 đứa con gái mạnh mẽ,vui tính và hay làm người khác thấy vui
Cũng kể từ lần mất đi mối tình đầu,người mà em tin tưởng nhất,em đã dần mất đi cảm giác yêu thương 1 người ,cộng với mặc cảm khi có 1 người mẹ như vậy,em không còn tin là em sẽ có được tình yên nữa,vì liệu yêu thì như vậy nhưng kết quả gần như không có,vì liệu có gia đình nào chấp nhận 1 đứa con dâu có 1 người mẹ không tốt như vậy làm vợ con trai mình.
Nhưng mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của em,nên em sợ và không dám đặt tình cảm cho ai nữa,vì sợ cảm giác yêu mà không đến được với nhau,nên em chọn cách sống khép mình lại,dù có nhiều người thích em,vì em là 1 đứa con gái đẹp và tốt,đó là những gì mọi người nói về em.Trở lại chuyện của mẹ,vì những gì mẹ gây ra em quạ mệt mỏi,em không thể nào sống với mẹ được nữa,nên em đã xin công ty chuyển công tác về Sài Gòn,vì em sợ nếu tiếp tục ở em sẽ chết mất,thương mẹ càng nhiều em càng thấy đau lòng nhiều hơn
.Ở sài gòn buồn đi làm rồi về nhà,em có lên mạng chơi và có nói chuyện với 1 anh là người hàn quốc,đã sống và làm việc ở Viet Nam hơn 10 năm,hơn em 14t,đó là những gì người đó nói em chỉ biết vậy,em cũng không quan tâm nhiều và cũng không hỏi thêm vì em nghỉ mạng xã hội chỉ là ảo thôi,anh cũng nhiều lần mời em đi ăn hay cà phê nhưng em điều từ chối..
Không hiểu sao cách đây vài ngày em đã nhận lời đi uống nước với anh,và đó cũng đúng ngày sinh nhật của em,trong luc nói chuyện vô tình em nói hôm nay là sinh nhật em,vậy là anh chạy đi mua 1 bó hoa hồng thật to tặng em,dẫn em vào vincom và bảo em chọn cái mình thích,nhưng em đã từ chối vì em biết đồ trong đấy rất đắt tiền,nhưng rồi anh tự chọn tự trả tiền và nói anh tặng em hôm nay là sinh nhật em,em không được từ chối,nên em đành nhận mà thấy không thoải mái vì cảm giác mắc nợ,lần gặp thứ 2 anh nói muốn gặp mẹ,muốn kết hôn với em,em thấy sock
Khi nghe thấy câu nói đó,em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn..anh thì luôn hói thúc em,thật sự em chưa sẵn sàng,và không có tình cảm gì cả,và em cũng không biết gì về anh,theo nhận xét ban đầu của em anh là 1 người gia trưởng,cái gì cũng muốn em theo anh nói,anh la người hàn,gia trưởng,bạo lực,ghen tuông là những gì em biết về đàn ông Hàn.điều kiện kinh tế của anh quá tốt,nhưng em không nghĩ em phải kết hôn với 1 người em không có tình cảm,
Em hỏi vì sao anh muốn cưới em nhanh vậy,anh nói anh biết và cảm nhận em là tốt,và anh nhiều tuổi rồi,và vì em đẹp nên anh sợ bị cướp mất.em nghe anh trả lời rồi em im lặng và trong đầu có suy nghĩ và đặt nhiều câu hỏi,người chị con của cậu khuyên em nên lấy chồng vì đã khổ nhiều rồi,lấy chồng giàu cho sướng tấm thân,nhiều người muốn mà không được kìa,với lại con gái 25t rồi,không lấy đi là ế đó,nhưng bản thân em không nghĩ vậy,và mọi người cũng không biết em nghĩ gì
Nói thật sự em 25t nhưng nếu em không nói thì nghĩ em 21,22t thôi,em nói cần 1 tháng để em suy nghĩ,em đang có suy nghĩ lấy chồng bây giờ thì em có thể cho mẹ cuộc sống tốt hơn,em nên đánh đổi hạnh phúc của mình không,hay lựa chọn 1 con đường riêng cho em,với em sợ hôn nhân không tình yêu sẽ khổ,nhất là với 1 người nước ngoài và gia trưởng,phong tục tập quán khác nhau,tính tình và cả suy nghĩ cũng vậy.
Với nữa đi cũng em anh hay nhắn tin với 1 người em không biết là nam hay nữ,mà chỉ nói bắng tiếng hàn quốc,anh thản nhiên nhắn tin trước mặt em,vì biết em không biết tiếng Hàn,em có hỏi đùa bạn gì mà nhắn tin suốt vậy,nhiều chiện để nói nữa.anh đưa điện thoại em xem,thì em nói hiểu gì đau mà đưa đọc,anh nói vậy em học tiếng hàn đi,nên em quay sang chỗ khác,anh nói đưa điện thoại em anh xem,em nói không đó là cá nhân riêng tư,anh nói anh đưa điện thoại anh cho em xem nên em cũng phải vậy,điện thoại anh toàn tiếng hàn có đưa xem cũng vậy..
Nhưng anh thì biết tiếng việt,em cản thấy anh đang giấu điều gì,vì anh nói người nhắn tin với anh là người việt biết tiếng Han..và em lại có nhiều câu hỏi về anh..
Xin chương trình tư vấn giúp em,em phải lảm thế nào? Em cám ơn chương trình.
Chị chào em!
Lá thư mà em gửi về cho chúng tôi khá dài và chứa nhiều tâm sự, nhiều nỗi lo lắng. Có thể nói em có 3 điều vướng mắc : Thứ nhất là về mẹ, thứ hai là về cảm giác mặc cảm của em, thứ ba là về chuyện tình yêu với bạn trai người Hàn Quốc
Đầu tiên là về mẹ em: Có thể nói mẹ em là một phụ nữ vừa đáng thương lại vừa đáng giận, mẹ đáng thương khi chồng mất sớm và nuôi con một mình, mẹ đáng giận khi ham mê cờ bạc và trong một phút chốc nào đó Mẹ không làm tròn bổn phận với em. Nhưng dù có ra sao thì mẹ vẫn là mẹ của em và mẹ vẫn yêu em vô điều kiện.
Em đã rất khổ tâm khimặc cảm và tự ti về mẹ đến nỗi không bao giờ nói với bạn bè về mẹ. Hiện nay em đã chọn con đường đó là xa mẹ để giải thoát cho chính mình và chị không thấy em nhắc về chuyện quan tâm, liên lạc với mẹ ra sao. Nhưng điều chị muốn nói với em đó là con người ta có nhiều thứ trong cuộc sống nhưng chỉ có một người mẹ mà thôi. Vậy nên hãy biết quan tâm và yêu thương khi còn có thể em nhé.
Còn về sự mặc cảm của em. Có thể nói em mặc cảm vì em mất cha từ nhỏ và mẹ em thích cờ bạc không quan tâm đến con cái nhưng em có tinh thần vươn lên trong cuộc sống và tự lập khi còn rất trẻ.Ở tuổi 25 em có thể tự mình lo cho bản thân và lo cho mẹ. Em cảm thấy tự hào về những gì mình làm được không ? Em hoàn toàn có thể tự hào về mình. Em gái, hình như em quá quan trọng việc người khác nghĩ như thế nào về em mà quên đi mặt cảm giác tự hào về chính bản thân mình. Nếu người yêu em và đến với em thì họ đương nhiên nhìn thấy điểm tốt của em và trân trọng em. Vậy nên đó không nên là mặc cảm khi em đến với một ai đó em ạ. Nếu em mà không trân trọng chính bản thân mình và những gì mình đã xây dựng được thì ai sẽ là điều đó.
Còn về chuyện của em và người bạn trai ngoại quốc kia : Anh ta là người Hàn và em biết khi kết hôn với môt người đến từ quốc gia khác thì sẽ gặp khó khăn như thế nào như về ngôn gữ, phong tục và cách sống, thêm nữa anh ta và em mói chỉ gặp nhau có 1 lần mà đã ngỏ lời yêu thì em có tin vào độ chân thành của “tình yêu” này không. VÀ đây là điều quan trọng nhất đó là em KHÔNG YÊU ANH ẤY.
Em mong kết hôn để có cuộc sống tốt để giúp mẹ sống tốt hơn. Nhưng em sẽ hạnh phúc với một cuộc hôn nhân không tình yêu, mẹ em sẽ hạnh phúc khi con gái của mẹ đánh đổi cả cuộc đời với thứ không phù hợp. Em đang đặt cược cuộc sống mình vào một canh bạc mà phần thắng sẽ không thuộc về em.Có rất nhiều cô gái Việt Nam lấy chồng xa xứ và cuộc hôn nhân nơi xứ người mamg lại nước mắt, đau khổ và tủi hờn em ạ. Em còn rất trẻ, em có sức khỏe, có hi vọng và có một tương lai tươi sáng với những lựa chọn tốt đẹp cho bản thân mình hay em bằng lòng đánh đổi với cuộc hôn nhân mờ mịt, có đáng không em !
Chúc em có lựa chọn sáng suốt cho cuộc sống của mình !
Tư vấn bởi chuyên gia VOV Cửa Sổ Tình Yêu 1900.6802
1900.6802 Tư vấn trực tiếp Tâm lý, Tình yêu, Hôn nhân, Giới tính, Sức khỏe sinh sản, Sức khỏe tình dục.