Hy sinh cả thời trai trẻ để nhận về cái kết "đắng chát"...
Em xin chào các anh chị trong Ban tư vấn CSTY.
Em năm nay 25 tuổi, đang học và làm việc tại Đồng Nai. Hiện giờ em có gặp một chút khó khăn trong của em, mong anh chị giúp em. Vào tháng 8 năm 2015 em có quen một bạn gái sinh năm 96 (thua em 4 tuổi) là người cùng quê cũng vào trong này làm việc. Lúc đầu mới quen em chỉ nghĩ là người cùng quê, người này lại còn nhỏ nữa nên trong công việc em luôn giúp đỡ cô ấy hết sức.
Dần dần 2 đứa thân nhau hơn, khi đó cô ấy nói lời yêu em khi bọn em đã quen nhau được một tháng. Lúc đó trong lòng em thật sự bị tiếng sét đó đánh nên yêu cô ấy. Tình cảm cứ thế lớn dần trong lòng em. Trước đó cô ấy nói chưa quen ai, chưa yêu ai nên em đã tin lời cô ấy nói. Nhưng sau đó em phát hiện ra cố ấy có một mối tình rất sâu đậm 4 năm. Em có hỏi cô ấy thì cô ấy nói cô ấy đã chia tay rồi và mong em đừng nhắc tới người ta nữa. Em rất tôn trọng cô ấy không bao giờ em nhắc tới chuyện đó.
Thời gian cứ thế qua đi. Cô ấy vẫn nhớ tới người cũ.Và đã có lần cô ấy đã bỏ em ra Bắc. Lúc đó em buồn lắm nhưng nghĩ tới cô ấy vẫn động viên, chúc cô ấy hạnh phúc. Khi cô ấy ra tới ngoài đó thì lại gọi điện nói là nhớ em và muốn quay vào đây.Lúc này đây em vui hơn bao giờ hết, cứ nghĩ sẽ đẹp tươi và hạnh phúc đang quay lại với em.
Cô ấy vào đây vừa học vừa làm. Em biết điều đó là rất khó khăn vất vả và còn nói là nhà cô ấy đang vào phường hội gì ở ngoài quên hằng tháng cô ấy phải gửi tiền ra. Khi công việc cô ấy chưa ổn định, cô ấy cần phải tìm một công việc để có thể tiện cho việc vừa học vừa làm. Em rất thương cô ấy, làm đủ mọi cách đưa cô ấy xin việc. Trong khi còn đang khó khăn thì cũng là lúc lớp học cô ấy khai giảng. Một mình em gánh mọi thứ để cho cô ấy có điều kiện học tốt nhất. Cô ấy xin đi làm được một công ty, làm ca sáng, tối về đi học. Còn em tăng ca miệt mài, lấy thêm ít tiền để trang trải cuộc sống cho cả hai.
Trời không phụ lòng người, em được tăng lương nhanh nhất trong thời điểm đó. Số tiền kiếm được trang trải sinh hoạt và cũng phụ giúp cô ấy trong vấn đề gia đình. Mọi chuyên với em cứ như thế thì em vẫn chịu và làm được chỉ mong sau này cô ấy có được công việc tốt không phải đi làm công nhân như em. Em chỉ mong như vậy. Một hôm nọ em vô tình phát hiện ra những dòng tin nhắn của cô ấy với bạn trai cũ, em thật sự sốc. Cô ấy nói học xong cô ấy sẽ ra ngoài đó và cưới bạn trai đó.
Mọi thứ trong em vỡ tan. Trong con tim em như có người móc nó ra. Cái cảm giác đau đáu ở lồng ngực, khó thở. Em cố gắng bình tĩnh, nhắm mắt lại suy nghĩ.... Cô ấy không bao giờ công khai em với gia đình , với bạn bè cô ấy. Em tự đặt câu hỏi có khi nào cô ấy ngại nói về bạn trai làm công nhân như em, trong khi đó bạn trai của cô ấy toàn người giàu có. Nhưng bây giờ em đã biết câu trả lời. Ngày em quen cô ấy, gia đình cô ấy cũng cấm cản, nói em không được phép yêu thương gì, nói những lời rất thâm tệ và tự cho em cảm giác xấu hổ. Lẽ ra em nên đi ngay trong đêm hôm ấy, để bây giờ em khổ như thế này. Vì , em ở lại, vẫn tiếp tuc công việc, đi làm em chọn những công việc khó nhất để cố quên đi những cái tin nhắn kia và phải nói là em đã làm được.
Dần dần em không còn biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết yêu cô ấy mà không nghĩ gì tới cái tương lai ngay bản thân mình và luôn dặn lòng phải cố lên. Bởi vì cô bé này không ăn được đồ ăn quán. Hằng ngày em phải đi làm về rồi tranh thủ nấu cơm cho cô ấy ăn. Những khi không nấu ăn kịp em phải chạy bộ 3 km mua bún ở cái quán cô ấy thích ăn vì các quán khác cô ấy không ăn. Rồi nhanh chân ra về để cô ấy còn đi học nữa. Khổ nhất là khi vào mùa mưa, em nấu ăn xong rồi mặc áo mưa ra đường đứng chờ, chờ đưa cơm và chỉ muốn nhìn mặt cô ấy xem hôm nay cô ấy thế nào (trong lòng em, cô ấy vẫn dễ thương lắm).
Vì thương cô ấy đi làm mệt và vất vả, lại chạy chiếc xe không an toàn. Em bàn với cô ấy bán chiếc xe đó đi vì thât sự bản thân em chạy cũng không an toàn hơn nữa là con gái. Xe hay bị hỏng nên em đã quyết định mua xe, dù cũng chỉ là một chiếc xe bình thường nhưng với em đó là những gì tốt nhất em có thể làm. Em vay anh chị, bán cả vàng đi dù giá vàng rất rẻ, để lấy ít tiền mua xe. Khi mua được xe rồi, em cảm thấy yên tâm. Cô ấy đi học và đi làm thường phải qua những con đường lớn, giờ với em không còn gì phải suy nghĩ nưa.
Vẫn đi làm hằng ngày vẫn nấu ăn, vẫn chờ, vì tính chất công việc lại phải đi bán hàng phụ anh mỗi tối khi không tăng ca. Em chỉ gọi điện và nhắn tin nói chuyện với cô ấy được 2 tiếng mỗi tối trước khi đi ngủ. Nếu chủ nhật không đi làm em cũng đi bán hàng phụ anh trai, chẳng có thời gian chở cô ấy đi chơi chỗ nọ chỗ kia như các bạn trai khác, nhưng em mong cô ấy hiểu cho em. Số tiền cô ấy làm được chỉ để cô ấy gủi tiền về gia đình và đi ăn uống cùng những người bạn trong lớp, còn chi phí một tay em gánh.
Nhiều lúc hết tiền em cũng phải chạy vạy cầm đồ chỉ mong cô ấy không phải lo. Nhiều sáng đi làm thật sự em không còn tiền ăn sáng, tiền đó em đã để cho cô ấy ăn. Nhưng mỗi lần cô ấy gọi điện về nhà thì luôn nói con đang làm việc rất tốt, đã mua được xe, đóng học phí và còn gửi tiền về nhà. Ở cái mảnh đất Đồng Nai này, việc làm như cô ấy là không thể. dường như cô ấy không thấy sự cố gắng của em trong đó. Trong đầu cô ấy măc định là em phải làm như vậy. Nhưng cô ấy đâu biết rằng em đang chiu một nỗi đau.
Sau 3 năm nữa cô ấy sẽ đi lấy chồng.và em cũng xác định sau khi cô ấy lấy được bằng tốt nghiệp thì lúc đó em đi mãi mãi. Em vẫn âm thầm cố gắng vậy là đã được 2 năm rồi anh chị ak. Còn một năm nữa, nhưng lúc này đây mọi thứ thay đối. Bạn trai cũ cô ấy đã có người yêu mới. Khi biết điều này cô ấy buồn và quay qua giận luôn cả em. Và đúng là có khoảng thời gian cô ấy đã yêu em. Em cảm nhận được điều đó. Những lúc em ôm cô ấy cũng ở bên và chăm sóc. Nhưng không hiểu vì sao cô ấy yêu một người khác nữa.
Hai người làm chung công ty, rất có thể vì hận người yêu cũ đã bỏ cô ấy, cô ấy yêu một người làm quản lý. Cô ấy bắt đầu dần loại khỏi em ra cuộc sống. Những lần đi chơi của cô ấy nhiều hơn và về rất khuya. Em biết được điều này, cũng không cấm cản gì chỉ nói em có đi chơi nên về sớm một chút, đừng về khuya như vậy. Và khi em biết được 2 người bọn họ đang chắc chắn hẹn họ và qua lại với nhau thì em cũng muốn ra đi. Nhưng vì lời hứa với cô ấy sẽ đợi cô ấy học xong nên em đành ở lại, trong lòng em những lúc này thật rối bời. Cũng may cho em, em vẫn còn ở đây để viết những dòng tâm trạng này. Em không còn gì để mất nữa.
Mọi cố gắng nỗ lực lúc này thật vô vọng. Cái con người đầy bản lĩnh trong em biến mất. Lúc này có chí còn có cái xác không hồn. Khi không còn yêu thì hãy để cho nhau ra đi, đằng này cô ấy vẫn giữ em. Và em cũng không hiểu em còn cái gì để cho cô ấy nữa. Em đánh mất tất cả, bỏ bê mọi thứ, chẳng còn cố gắng. Đời trai trẻ tuổi thanh xuân, nhiều mơ ước cũng dành hết cho cô ấy. Em như người đã chết rồi...
"Nếu như vô tình em có đọc được những lời này, anh vẫn chúc em hạnh phúc bên người em đã chọn. Anh ấy sẽ chăm sóc em thay anh. em không muốn làm anh ấy tổn thương thì anh đây, anh xin chịu tất cả, cũng mong em dành hết tinh cảm của mình cho anh ấy và giữ anh ấy lại thật trân trọng. Đúng là cũng có nhiều lúc anh đối xử với em chưa theo ý em, cũng có lúc anh gắt gỏng, không quan tâm em được như những người bạn trai khác. Nhưng với anh mọi thứ đã là cố gắng, hãy hữa với anh em sẽ hạnh phúc. Xin lỗi Sarah. Anh cũng đã mệt lắm rồi. Tạm biệt em, tạm biệt Sarah" Đó là những lời tâm sự của em, có một chút ích kỷ khi em kể về những việc em đã làm cho cô ấy nhưng em vẫn phải nói ra vì đó thật sự là nỗ lực và cố gắng của em. "Nếu một ngày nào đó em có nhớ tới anh, mong em đừng bao giờ khóc vì khi em khóc là anh đau lắm..." Nhưng anh nghĩ điều này chẳng bao giờ xảy ra.
Rồi tiếp theo em phải làm sao để được yên bình những tháng ngày còn lại cuộc đời mong anh chị cho em lời khuyên.
Em thân mến!
Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình cho chương trình. Em đang cảm thấy rất buồn về mối tình vừa qua của mình khi em đã dành hết tình cảm, tâm sức và những gì tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Tuy nhiên, đáp lại tất cả những điều đó dường như là sự vô tâm của bạn gái, khiến em mệt mỏi và chấp nhận buông tay.
Đọc những dòng thư của em, chương trình thật cảm phục sự hy sinh, nỗ lực cố gắng của em để mong bạn gái mình có được cuộc sống tốt hơn, lòng vị tha trước sự vô tâm, thậm chí bội bạc của cô ấy. Thật khó có người con trai nào tốt bụng và chân thành như em.
Em vui và hạnh phúc khi cô ấy tỏ tình với em. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này đã chẳng được lâu khi em phát hiện cô ấy nhắn tin và hứa hẹn với người yêu cũ trong khi vẫn đang yêu em. Khi biết lời hứa hẹn ấy, em vẫn bao dung và coi như không biết đến điều đó mà vẫn cố gắng làm việc, kiếm tiền để mua cho cô ấy xe, nấu cơm và đợi cô ấy về ăn, chạy bộ 3km để mua cho được bát bún ở quán mà cô ấy thích. Thậm chí còn nhịn ăn sáng để dành tiền ấy cho bạn gái.
Em đã cố gắng chịu đựng, hy sinh chỉ vì lời hứa trước đó rằng lo cho cô ấy đến khi học xong. Tuy nhiên, dù nhận hết sự chăm sóc chu đáo của em nhưng cô ấy lại hứa sẽ cưới một người đàn ông khác. Kể cả khi người yêu cũ của cô ấy có người mới thì cô ấy cũng yêu một người khác không phải em. Có vẻ như ngay từ đầu cô ấy đã xác định em không phải người đàn ông mà cô ấy muốn chung sống lâu dài. Có lẽ trong việc này em đã bất công với chính bản thân mình khi cho đi một cách vô điều kiện mà nhận lại là những tổn thương, đau buồn. Dường như trong mối quan hệ này, cô ấy đã có phần lợi dụng em khi vô tư nhận lấy những gì em đã cho cô ấy. Những việc em đã làm cho bạn gái cần được trân trọng và biết ơn. Bởi vậy, điều này hoàn toàn không có gì là ích kỉ và hẹp hòi vì thật khó có người đàn ông nào có thể làm được như em.
Em thân mến, bất cứ ai sinh ra cũng đều xứng đáng được hưởng những hạnh phúc vẹn tròn, viên mãn. Những tổn thương mà em phải nhận thật không công bằng với những gì em đã cho đi. Tuy nhiên, em đã nhận ra điều không hợp lý và chủ động buông tay. Có lẽ em và cô ấy chỉ có duyên gặp nhau trên 1 quãng đường đời chứ không phải sinh ra để cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Ở đâu đó, chắc hẳn đang có người con gái là một nửa hoàn hảo của em đang đợi em đến. Tin tưởng vào bản thân mình và đón nhận những điều tốt đẹp ở phía trước em nhé!
Có lẽ để quên một người mình từng hết lòng yêu thương là điều không hề dễ dàng. Em cần cho mình thời gian. Em có thể chú tâm vào công việc, ngoài ra, tìm cho mình những hoạt động khác như thể thao, hoạt động từ thiện, xã hội để bớt đi những suy nghĩ về chuyện đã qua và mở rộng mối quan hệ của mình. Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương em ạ.
Mong em hạnh phúc và sẽ sớm tìm được một nửa đích thực của mình!