Không muốn mở lòng sau sự ra đi của chồng sắp cưới
Ngày anh ra đi để lại cho tôi và gia đình nỗi đau vô hạn. Tai nạn giao thông đã cướp anh khỏi tầm tay tôi. Để rồi tôi cô đơn, hoang mang và cuộc sống dường như trở nên vô nghĩa.
Tình yêu của chúng tôi trong sáng, hạnh phúc vô cùng. Tình yêu ấy đẹp hơn khi lễ đính hôn của chúng tôi diễn ra long trọng dưới sự chứng kiến của bạn bè, người thân. Vậy mà hạnh phúc chưa được bao lâu, anh đã vội vã bỏ lại tôi với đau khổ, tiếc nuối đến suốt cuộc đời.
Tôi hoang mang, đau đớn khi anh rời xa tôi vĩnh viễn. Ảnh minh họa
Ngày đưa anh đi, tôi và mẹ anh khóc hết nước mắt. Ai sẽ đưa tôi đi mỗi ngày trời mưa? Còn đâu những lời động viên nhau những lúc buồn, còn đâu những giận hờn, trách móc, còn đâu những nụ cười từ anh. Mỗi kí ức, mỗi hình ảnh về anh khiến tim tôi đau nhói.
Tôi cứ sống những tháng ngày đau khổ, vật vã như vậy khi Thắng đến bên và vỗ về tôi. Thắng là bạn học cùng 4 năm đại học với tôi, chúng tôi chơi thân với nhau, chuyện gì tôi cũng kể cho Thắng nghe, kể cả những chuyện tôi yêu anh, giận anh, nhớ anh, và ghét anh. Trước khi tôi công bố sẽ đính hôn với anh, Thắng đã thổ lộ tình cảm với tôi. Tôi sững sờ khi biết Thắng yêu tôi từ năm đầu đại học. Vậy mà tôi vô tư, không nhận ra nổi sự quan tâm, lo lắng của Thắng, sự âm thầm bên cạnh tôi của Thắng suốt 4 năm qua. Thắng bảo với tôi muốn mình dũng cảm một lần, để trước khi tôi lấy chồng, cậu ấy không hối tiếc nên đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Xin tôi hãy coi tình cảm đó là một thứ tình bạn thật đẹp như trước đây. Tôi đồng ý và chúng tôi vẫn thân thiết.
Sự đau khổ đến với tôi chóng vánh, và người bên cạnh tôi, hiểu tôi hơn ai hết vẫn là Thắng. Cậu ấy nhìn tôi lo lắng, xót xa, và cảm thông. Những ngày qua, nếu không có cậu ấy, chắc tôi đã gục ngã, không thể gượng dậy được. Những lần đi chơi, những clip nhạc pha trò, những tấm bưu thiếp ngộ nghĩnh làm tôi có những nụ cười hiếm hoi. Chưa bao giờ tôi thấy cần Thắng như lúc này.
Tôi có nên chấp nhận tình yêu Thắng dành cho tôi. Ảnh minh họa
Và rồi, sau 4 tháng anh mất, Thắng chủ động đến với tôi, mong tôi tiếp nhận cậu ấy. Hãy để cậu ấy làm chỗ dựa cho tôi đến cuối cuộc đời. Tôi vô cùng sửng sốt, không thể biết mình nên làm gì vào lúc ấy. Nhiều cảm xúc chi phối lấy tôi. Mất anh, tôi ở tột cùng của nỗi đau, của sự mất mát, nhưng chính Thắng là người vực tôi dậy, tiếp tục làm việc, tiếp tục sống. Tôi yêu anh và nhớ anh vô cùng, nhưng khi nhìn thấy Thắng, tôi thấy nhẹ lòng hơn vì có cậu ấy bên canh. Tôi cũng muốn có một bờ vai vững chãi cho tôi dựa dẫm lúc này.
Gia đình tôi, gia đình anh cũng biết chuyện, động viên tôi nên mở lòng với Thắng, vì dù sao, tôi vẫn còn phải tiếp tục sống, trong khi anh thì vĩnh viễn không thể quay trở lại. Tôi nghe những lời đó mà lòng đau như xát muối. Đúng là Thắng quá tốt, Thắng yêu tôi với một thứ tình yêu kì lạ và cao thượng. Nhưng tôi chưa thực sự rung động trước cậu ấy. Trong thâm tâm, tôi vẫn chỉ có hình bóng người chồng sắp cưới đoản mệnh của mình. Tôi sợ rằng, nếu có đến với Thắng, thì cậu ấy cũng chỉ là hình bóng để lấp chỗ trống. Tôi sợ mình sẽ làm tổn thương Thắng, làm khổ chính mình.
Đã gần hai năm kể từ ngày tôi mất anh. Thắng vẫn ở bên tôi, cần mẫn dịu dàng đến khó hiểu. Tôi suy nghĩ rất nhiều, đã có lúc trong tôi nhen nhóm lên ý định nhận lời yêu Thắng, để có cậu ấy bên cạnh, bao bọc, che chở, lo lắng cho tôi.
Nhưng tôi nhanh chóng dập tắt ý nghĩ ấy, bởi nếu làm vậy tôi quá ích kỷ. Tôi biết, không thể mãi xin thêm thời gian, không thể bắt Thắng chờ đợi quá lâu trong chuyện tình cảm này….