Mơ một hạnh phúc sau những đổ vỡ...
Năm nay em 29 tuổi rồi. Em lấy chồng cách đây 5 năm và đã có 1 cháu trai 4 tuổi rồi. Cuộc hôn nhân của em không được như ý vì chồng em rất hay uống rượu và mỗi lần như thế là anh ấy về đánh đập em rất vô cớ. Em cũng đã nín nhịn mà sống với anh mong ngày anh thay đổi. Thế nhưng sau những nỗ lực của em anh vẫn chứng nào tật lấy dù cũng hứa hẹn sửa đổi nhiều lần. Bố mẹ anh khuyên can không được nên cũng đành buông xuôi. Em thấy cuộc sống khổ cực quá nên quyết tâm viết đơn ly hôn. Ly hôn thì con ở với bố và ông bà nội. Đôi khi nhớ con em cũng có đón con về nhà chơi và lại đưa trả con lại nhà nội sau ít ngày.
Ly hôn được một thời gian thì em quen anh. Anh làm bên ngân hàng còn em làm cho một công ty truyền thông. Thời gian làm việc nhàn nhã cùng với cuộc sống một mình rảnh rang nên em và anh có điều kiện nhắn tin, gọi điện nhiều. Trong tuần anh thu xếp có thời gian rảnh là chúng em lại bên nhau. Em đến với anh không vì mục đích kinh tế gì cả, chỉ đơn thuần là em thấy ở bên anh em được an ủi, hạnh phúc và cũng có quan hệ tình dục nữa. Em yêu anh và luôn mong muốn được bên anh.
Em không đòi hỏi bất cứ gì ở anh cả. Khi ở bên anh em muốn biết chuyện gia đình, cuộc sống cua anh như thế nào. Em hỏi chuyện bố mẹ anh, công việc của anh thì anh nói nhưng không nói quá nhiều. Còn khi em hỏi chuyện vợ con, cuộc sống hôn nhân của anh thì tuyệt nhiên anh không nói. Em biết ý nên cũng không đả động đến chuyện đó nữa. Em và anh đi lại với nhau cũng đã hai năm rồi. Vậy mà mỗi khi em hỏi anh có cưới em không thì anh chỉ cười cười cho qua. Những khi ấy em cũng thấy chạnh lòng và hoang mang với mối quan hệ này. Rồi tình cảm, câu chuyện câu trò cũng làm em quên ngay. Em hỏi anh tương lai sau này sẽ như thế nào. Anh nói anh sẽ mua đất cùng em dựng nhà nhưng anh không nuôi em mà em phải tự nuôi mình. Anh có hứa sẽ mở quán cho em kinh doanh gì đó cho khuây khỏa tuổi về già.
Nói đến đó em lại nói ướm lời như muốn thử anh bằng việc nói chuyện sẽ sinh cho anh thằng cu kháu khỉnh. Anh đáp lại em: “Em vội gì chuyện đó. Khi nào thiên thời địa lợi nhân hòa hãy sinh con.” với khuôn mặt không chút biểu cảm. Những lần như vậy em lại càng cảm thấy buồn và tủi cho phận của mình. Em cũng cảm thấy có lỗi với vợ con anh ở nhà khi chiếm thời gian và tình cảm của anh. Nhưng không có anh chắc em buồn và cô đơn lắm. Nhưng liệu theo anh đời em sẽ trôi về đâu. Em đang là người thứ ba xem vào cuộc hôn nhân của anh thì việc đòi hỏi là quá đáng. Nhưng em cần một cái gì đó ràng buộc với anh để biết anh yêu em đến đâu và cũng mong con để nhờ cậy lúc tuổi già. Em nên làm gì đây? Có nên tiếp tục mối nhân duyên ngang trái với anh không.
Trong khi ấy chồng em vẫn tha thiết em về để gia đình được đoàn tụ với lời hứa sửa đổi. Nhưng qua người thân trong gia đình em biết đươc anh chẳng hề thay đổi so với ngày em ở nhà. Em biết anh sẽ chẳng thể thay đổi bởi anh đã hứa cả trăm cả nghìn lần sẽ thay đổi, sẽ yêu thương không đánh đập gì em nữa nhưng mà rồi em vẫn phải ly hôn. Em không phải là quá xinh đẹp giỏi giang gì nhưng thực sự người theo đuổi em cũng không ít. Trong số đó có một anh bạn cùng học chung cấp ba đang công tác trong miền Nam. Anh vào đó lập nghiệp và cũng có tiền đồ sáng rạng. Anh vẫn luôn theo đuổi em dù biết em đã kết hôn, ly hôn hay có quan hệ với người khác. Anh luôn mong muốn kết hôn và thu xếp công việc ổn định cho em ở trong đó cũng như xa hẳn chốn Hà thành để quên đi quá khứ buồn này.
Em có nên nghe anh để có một cuộc sống, một mái ấm gia đình đúng nghĩa không. Em thật sự hoang mang không biết nên làm thế nào cho đúng nữa.