Mối tình đầu để lại bao "vết cứa" trong tim.
Tôi và người yêu hiện tại quen nhau đã hơn 4 năm. Khi ấy tôi đang học lớp 11. Chúng tôi quen nhau 1 cách tình cờ qua 1 trò chơi trực tuyến trên mạng. Khi biết cả 2 đang ở cùng thành phố chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn và liên lạc qua điện thoại. Rồi anh ngỏ ý muốn gặp tôi, tôi đồng ý.
Lần gặp gỡ đầu tiên tôi không mấy ấn tượng về anh, anh hơn tôi 2 tuổi, đang học lớp 12 ở một trường THPT (mà nói đến tiếng xấu thì nhiều), còn tôi là 1 cô gái học trường chuyên. Và trong lòng tôi luôn tâm niệm rằng làm bạn thì được chứ quen 1 người như anh tôi không bao giờ. Tôi luôn nghĩ các mối quan hệ trên mạng không tốt và không bao giờ quen 1 người kém cỏi hơn tôi về học thức. Nhưng sau vài lần gặp gỡ tôi bắt đầu thấy quan tâm đến anh nhiều hơn. Cũng có lẽ một phần vì con người sống nội tâm và có cuộc sống gò bó trong 1 gia đình nghiêm khắc như tôi dễ dàng gục ngã bởi tính cách vui vẻ và sôi động của anh. Rồi anh ngỏ lời với tôi và chúng tôi chính thức quen nhau sau 2 tháng.
Vì gia đình tôi xuất thân từ nhà giáo, ba mẹ tôi rất khó. Quản tôi rất chặt vì sợ tôi gặp bạn bè xấu, đi học đều được bố mẹ đưa đón. Nên tôi và anh không gặp nhau không nhiều, chúng tôi chỉ tranh thủ đi chơi khi tiết cuối buổi học trống. Nhiều khi anh ra sớm phải đợi tôi cả tiếng. Muốn đi chơi với anh phải nhờ đứa bạn thân xuống xin phép, xong tí nó phải chở về. Anh rất quan tâm và lo cho tôi từng tí. Trời nóng anh mua nước chạy qua trường đưa cho tôi, tôi chưa ăn sáng ra chơi anh mua qua cho tôi…
Trường tôi thứ 7 được nghỉ, anh thường tranh thủ học ra sớm chạy qua nhà thăm tôi lúc ba mẹ đi làm. Thậm chí nhiều lúc anh còn cúp học để qua thăm tôi vì nhớ tôi. Nhưng rồi tình cớ có lần ba đi làm về sớm và thấy anh đang ở trong nhà tôi. Từ đó ba mẹ cấm tôi gặp anh, quản lý tôi chặt chẽ hơn nữa, không cho tôi đụng vào máy tính nữa. Nhưng chúng tôi vẫn lén lút yêu nhau, tôi chỉ có thể liên lạc với anh qua điện thoại, số lần gặp nhau càng ít hơn. Nhưng anh nói rằng anh chấp nhận yêu người con gái như tôi, khi quen tôi anh đã tốt lên, bớt quậy phá và chăm chỉ học hơn. Khi biết anh chấp nhận yêu tôi như vậy tôi đã rất hạnh phúc, tôi càng yêu anh nhiều hơn.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua rồi anh tốt nghiệp và vào Sài Gòn học cao đẳng. Anh nói rằng chỉ tạm xa nhau 1 năm thôi, sang năm tôi hãy vào Sài Gòn học với anh. Thời gian xa tôi có nhiều lúc anh đã muốn rời xa tôi vì quá mệt mỏi với tôi, tôi hay giận hờn hay ghen tuông. Rồi cũng có những người con gái muốn đến với anh nữa, nhưng vì tình yêu với tôi nên anh đã vượt qua. Rồi cũng đến lúc tôi thi đại học và vào Sài Gòn học cùng anh. Anh hạnh phúc khỏi phải nói, còn tôi thì vui mừng vì từ giờ có thể ở bên anh và chăm sóc cho anh để anh không còn cô đơn như trước nữa. Nhưng chuyện đâu đơn giản như và êm đẹp như ý muốn. Xong 1 học kỳ thì trường đại học ở quê có giấy báo gọi tôi về học y. Tôi đã từng hứa với anh tôi sẽ học dưới Sài Gòn với anh, nhưng giờ chính tôi lại phản bội lại lời hứa ấy vì nghĩ đến tương lai và sự nghiệp nhiều hơn. Anh sợ, anh sợ mất tôi, anh khóc rất nhiều…và hôm đó tôi đã cho anh thứ quý giá nhất ngày trước khi tôi về.
Rồi chúng tôi vẫn giữ liên lạc và quyết định yêu nhau từ xa như thế, thỉnh thoảng anh về thăm tôi, hè tôi xuống thăm anh. Càng xa nhau tôi càng thấy lo nhiều hơn, tôi sợ người con gái khác sẽ cướp mất anh. Nên tôi hay gọi điện, nhắn tin, rồi hay hờn dỗi, ghen tuông vô cớ. Nhiều lần đòi chia tay, nhưng chỉ là muốn anh giỗ dành tôi chứ chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ chia tay với anh. Tôi yêu anh rất nhiều tôi lại càng sợ mất anh. Tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai, sợ bố mẹ tôi không chấp nhận 1 người như anh, nên tôi yêu cầu anh sau khi học xong phải học lên đại học. Anh có vẻ không muốn vì việc học là quá mệt mỏi với anh nhưng để làm yên lòng tôi anh cũng ừ cho qua chuyện.
Hơn 4 năm trôi qua chúng tôi yêu nhau như thế. Anh luôn nói yêu tôi và sau nay sẽ lấy tôi, anh nói anh sẽ không bao giờ hết yêu tôi. Chỉ gia đình anh biết về sự tồn tại của tôi, còn ba mẹ tôi không biết đến sự tồn tại của anh. Tôi vẫn giấu mối quan hệ với anh, tôi biết là làm như vậy rất thiệt thòi cho anh. Nhưng tôi không muốn sóng gió xảy ra, tôi sợ phải đối mặt với sóng gió lắm rồi. Tình yêu của chúng tôi đã đủ sóng gió lắm rồi. Có lẽ thời gian, cuộc sống, bạn bè…đã làm anh thay đổi, và vì anh đã quá mệt mỏi với tôi, tôi còn phải học đến hơn 3 năm nữa. Nên lần gần đây nhất chúng tôi cãi nhau, tôi lại đòi chia tay như mọi lần. Và lần này anh đã đồng ý. Nhưng thật tình tôi không muốn, tôi đã xin anh cho tôi cơ hội sửa chữa nhưng anh kêu không thể nữa rồi. Anh nói trong lòng anh luôn có tôi, nhưng anh không thể quay lại được nữa vì tôi đã làm tổn thương anh quá nhiều. Tôi đã xin anh cho tôi 1 lý do chính đáng để tôi có thể chấp nhận chia tay. Và anh nói rằng từ 3 tháng trước chúng tôi cãi nhau, vì buồn tôi anh đã quan hệ với người khác nên mỗi lần gặp tôi anh bị ám ảnh, anh thấy có lỗi với tôi nhưng anh lại nói điều đó là bình thường ở Sài Gòn này.
Anh nhẫn tâm nói rằng vì tôi cứ gây áp lực và mệt mỏi cho anh, vì anh thích nên anh làm thế. Anh nói tôi là một cô gái tốt và có tương lai, anh nói vì anh thương tôi nên không muốn lừa dối và làm tổn thương tôi nữa, anh muốn giải thoát cho tôi. Anh nói cuộc sống của anh như thế, anh vốn không phải là người tốt nên anh có thể lại làm tổn thương tôi bất cứ lúc nào anh cũng không chắc, ngựa quen đường cũ. Tôi đã bị sốc khi nghe những lời nói ấy từ chính người yêu. Lúc đầu tôi từ an ủi mình rằng anh đang lừa tôi thôi nhưng không phải như thế. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi không biết anh đã cắm sừng lên đầu tôi mấy lần rồi. Nhưng tôi yêu anh rất nhiều, trái tim tôi quá yếu đuối. Và sau đó bình tĩnh lại tôi nói tôi có thể bỏ qua cho anh, không bao giờ nhắc lại nữa. Tôi cũng mong anh bỏ qua những tổn thương tôi đã gây ra cho anh để làm lại từ đầu. Anh nói cho anh 1 tháng anh sẽ giải quyết hết công việc và các mối quan hệ rồi sẽ cho tôi câu trả lời.
Thật sự bây giờ tôi rất hoang mang không biết phải như thế nào? Có nên quay lại với anh không? Tôi yêu anh rất nhiều tưởng chừng không thể sống nếu không có anh, nhưng nếu quay lại tôi có thể bình thường khi anh đã quan hệ với người khác không. Tôi sợ con người anh bản chất đã như thế sẽ lại là tổn thương tôi thêm lần nữa. Nhưng nếu không có anh tôi sẽ sống thế nào?
Chào em!
Tôi hiểu trái tim của em đang bị tổn thương, đang rất đau khổ và tuyệt vọng. Chắc chắn ai ở trong hoàn cảnh của em cũng đều thật sự khó xử và không biết phải làm thế nào cho vẹn toàn. Đặc biệt với mối tình đầu, với trái tim của một người con gái yếu mềm, thì điều đó thực sự rất khó có thể diễn tả. Tôi sẽ chia sẻ điều này cùng với em.
Hai em đã có một tình yêu đẹp và thời gian các bạn yêu nhau không phải là ngắn. Các em đã hiểu về nhau, biết được tính cách của nhau, cũng đã trao cho nhau những phút giây thăng hoa và hạnh phúc. Thật sự là khó thể nào quên được phải không em. Thế nhưng đúng là không phải lúc nào mọi chuyện cũng như ý muốn. Em cảm nhận thế nào về tình cảm mà anh ấy dành cho em vào lúc này? Tình yêu của em có còn đủ lớn để em có thể vượt qua thử thách này và vượt lên chính sự hoang mang, lo lắng này hay không em ạ. Hay là em không thể quên được rằng anh ấy đã phản bội, nỗi sợ hãi rằng anh ấy sẽ phản bội em, làm em tổn thương có lớn hơn tình yêu trong em lúc này hay không?
Những gì đã xảy ra thì nó cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được. Để hàn gắn tình cảm thì hai em phải cho chính mình một khoảng thời gian nhất định. Em nói anh ấy đã phản bội, đã có người khác, đã cắm sừng em,… Vậy thì em đã tìm hiểu kĩ những gì anh ấy nói có phải là thật hay không? Người con gái kia có quan hệ tình cảm như nào với anh ấy? Ngoài ra, đối với một tình yêu diễn ra trong thời gian dài như vậy thì cũng khó mà tránh khỏi những lúc “nhàm chán” và chính người trong cuộc sẽ dễ “rung động” với một nhân tố mới. Nhân tố mới này cũng như cái rung động kia có thể chỉ là thoáng qua nhưng cũng có thể là một mối nguy hại cho tình yêu giữa hai em. Điều quan trọng là em sẽ ứng xử sao với những biến động đang xảy ra. Tình yêu trong em có đủ lớn để quên, để tha thứ và để lấy lại niềm tin đã mất? Em cần cân nhắc thật kĩ điều đó.
Bên cạnh đó em cũng cần biết được anh ấy có thực sự còn tình cảm với em hay không? Liệu lời anh ấy nói rằng cho anh ấy một tháng để giải quyết các mối quan hệ và công việc, đó có phải là sự thật? Anh ấy nói vậy liệu có làm được như vậy hay không? Đây là những điều em cần thời gian để kiểm chứng. Tình cảm sau sóng gió thường để lại những rạn nứt khó có thể lành lại như cũ. Và để hàn gắn vết thương thì rất cần sự cố gắng của cả hai cũng như cần thời gian tương đối để sự xây dựng tình cảm sau đó bù đắp lại. Trong chuyện này em cần bình tĩnh để nhìn nhận lại vấn đề. Chính bản thân em là người hiểu rõ nhất tình yêu của các em tuy dài nhưng thời gian bên nhau không nhiều, lại thường xuyên xẩy ra mâu thuẫn chính vì vậy những người trong cuộc sẽ rất chán nản, tâm lý muốn buông xuôi, người yêu em cũng chỉ có thể cố gắng đến một mức nào đó, khi bị kéo quá căng thì anh ấy đành buông tay. Vì vậy tương lai chưa thể khẳng định nhưng dù em quyết định như thế nào thì liệu em sẽ phải chuẩn bị những gì cho quyết định đó của mình? Em cần mạnh mẽ và sáng suốt ra sao thì mới có thể thực hiện được điều đó? Tôi mong em sẽ lưu ý đến những vấn đề này.
Em là một cô gái yêu chân thành và bằng cả trái tim. Đó là một điều đáng quý. Tuy nhiên nếu vì tình yêu mà để lý trí mình không sáng suốt, hoặc để tình cảm làm mình quá yếu mềm thì đó lại là điều có tác dụng ngược, làm mình tổn thương. Em cần mạnh mẽ lên, quyết đoán trong các vấn đề. Và cho dù mọi chuyện có ra sao thì cũng đừng để mình gục ngã em nhé. Em phải sống và yêu thương chính bản thân mình, đó mới là điều quý giá nhất. Môi trường gia đình em theo như em nói thì khá khắt khe, bố mẹ kiểm soát con cái rất kĩ. Em hãy chứng minh cho bố mẹ thấy sự trưởng thành của em, sự độc lập, khôn lớn và dứt khoát của em để bố mẹ em có thể tin tưởng con cái và giao cho em sự tự chủ và độc lập nhất định. Điều đấy sẽ giúp em trưởng thành hơn trong cuộc sống. Hãy thật mạnh mẽ và sáng suốt lên em nhé.
Chúc em hạnh phúc!