"Thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc".
Xin chào chuyên gia ! Xin hãy tư vấn giùm em.
Em sinh năm 92, em có yêu 1 người tên Tuấn hơn em 1 tuổi từ tháng 5/2010 cho tới bây giờ. Năm đó em thi đại học còn anh thì đang học Đại học Quốc gia Hà Nội. Hè đó bạn bè anh Tuấn ở Hà Nội về chơi, anh Tuấn có rủ em tới chơi cùng bạn bè 1 lần. Sau có 1 vài lần em tới chơi nhưng không có bố mẹ anh ấy ở nhà, chỉ gặp ông của anh ấy thôi. Chúng em yêu nhau nhiều, nhưng em rất hay làm anh ấy buồn vì tính em rất vô tâm, mà anh ấy lại nhớ rất dai nên chúng em cũng hay cãi nhau. Vì em sai nên lần nào em cũng làm hòa trước.
Bố em bị ốm, phải nói gia đình em rất khó khăn mà gia đình anh cũng chẳng khá giả hơn mấy. Năm 2012 gia đình anh xây nhà, nhưng vay mượn nhiều tới 500 triệu mà thu nhập hàng tháng cũng không cao nên bố mẹ anh ấy rất hay cãi vã và có đôi lần còn đòi ly dị. Em cũng thương anh ấy lắm vì là con trưởng. Song bố mẹ lại nuông chiều cậu em, còn anh ấy thì suốt ngày bị mắng mỏ, khó chịu.
Chúng em đã có quan hệ thân mật từ năm 2011, chúng em xác định mai sau có công việc ổn định sẽ làm đám cưới nên em cũng không muốn làm người yêu em buồn vì cả tuần cũng em mới gặp nhau 1 lần. Tháng 6 năm 2013 em thấy chậm kinh em rất lo, vì cả 2 đang đi học, em đi khám biết mình có thai 4 tuần 4 ngày. Em rất đau lòng khi phải uống thuốc để bỏ cái thai đó. Vừa đau khổ vì phải làm cái điều tồi tệ nhất trong đời nhưng không còn cách nào khác vì không thể làm đám cưới.
Bố em phải chạy thận nhân tạo từ năm em học lớp 10 nên kinh tế gia đình cũng gặp nhiều khó khăn, chị gái em lại đi lấy chồng, mẹ em thì đi kiếm tiền rất vất vả cũng chưa được 200k/ ngày. Phải học cao đẳng gần nhà để trông bố, nên em không thể đi lấy chồng sớm như vậy được. Tháng 9 em ra trường và đi làm gần nhà, nhưng làm ca tháng lương cũng chỉ được 3triệu đồng. Tháng 3 năm 2014, anh Tuấn ra trường và đi làm tại Công ty Xi măng HD cũng gần 5tr/ tháng. Tháng 5 bố em mất, em đau lòng lắm, việc gì cũng đến tay vì mẹ em không phải là người nhanh nhẹn, hoạt bát, khéo léo gì, nên ai cũng chê trách. Những lúc mệt mỏi em chỉ còn biết dựa vào anh mà sống.
Cách đây 3 tuần, em trai anh có chuyện. Cậu ấy không chju học hành, đưa đến nhà thầy giáo nhờ thầy kèm 1 thầy 1 trò, học 3 môn Toán, Lý, Hóa để năm sau thi đại học mất 7 triệu/ tháng mà nhà kinh tế lại không có nên gia đình suốt ngày cãi nhau. Cậu ấy nói không thi đại học mà tốt nghiệp xong sẽ đi học cắt tóc, hic. Về phần gia đình em thì từ Tết đã khó chịu vì chúng em yêu nhau đã 4 năm mà anh chưa đưa em về ra mắt. Em nói nhiều nhưng anh chỉ nói là công việc chưa ổn định. Hôm có người bác bảo em là “yêu 4 năm mà vẫn chưa đưa về thì nó chỉ yêu chơi thôi, mày phải xem xét lại đi”. Em có nói vậy thế là chúng em cãi nhau 2 ngày.
Xong em nhắn tin trước thì anh ấy bảo anh rất mệt mỏi, anh mất hết phương hướng không biết làm thế nào. Bố mẹ anh bắt anh phải đi làm để nuôi đứa em học, mẹ cãi nhau với bố cũng đổ lên đầu anh, em trai không chịu học cũng mắng anh, giờ em lại cũng cứ hơi tí là dỗi. Anh đi làm không về nhà đi chơi với em thì em dỗi, về nhà thì mẹ cằn nhằn đến điên cả đầu. Hôm sau anh bảo em hãy suy nghĩ về chuyện tương lai đi, rằng em có chờ được anh ấy 4 đến 5 năm nữa mới cưới không? Rằng gia đình em có cho em chờ anh như vậy không? Gia đình anh rất khó tính như vậy, anh không muốn làm khổ em. Em chấp nhận điều đó bằng cách xoa dịu, em bảo 3 năm nữa cưới, em vẫn có thể đưa thêm tiền cho mẹ nuôi em trai đi học. Nhưng anh nói 2,3 năm nay anh rất muốn đưa em về ra mắt nhưng mẹ anh rất khó tính. Mỗi lần về bà đều mắng, đều khó chịu rằng 2 đứa hay đi chơi, rằng chúng ta không hợp tuổi. Anh rất yêu em, anh không muốn em phải khổ vì gia đình anh.
Liệu 4 năm nữa bố mẹ anh có đồng ý cho anh lấy em không? Em mệt mỏi khi cứ níu kéo thì anh lại đưa ra hàng trăm lý do dể xa rời em. Em quyết định chia tay mặc dù em nhớ đến khổ sở. Chúng em yêu nhau hơn 4 năm, những lúc bố em nằm viện, những lúc em ốm, rồi những chuyến du lịch nghỉ mát, những yêu thương, chăm sóc, những hạnh phúc, khổ đau 4 năm qua em phải quên sao? Em nói chia tay, anh chúc em hạnh phúc và luôn như thể chờ em nói câu này lâu lắm rồi. Anh nói vẫn còn yêu em rất nhiều, nhưng em biết phải làm sao với con tim vỡ nát của mình đây ... Em không muốn xa anh, em chấp nhận tất cả nhưng tình yêu của anh mong manh quá. Anh không thể bỏ mặc gia đình vì 1 đứa con gái không có tương lai như em.
Em rất mong chuyên gia cho em lời khuyên rằng em làm như vậy có đúng không? Em phải làm thế nào mới có thể quên được một người. Giá mà em có thể chết được. Họ hàng nhà em ai cũng coi anh như con rể từ rất lâu rồi. Tất cả mọi thứ nơi đây đều có bóng dáng, nụ cười và cả tình yêu của anh dành cho em ngày trước. Em khổ sở vô cùng khi lúc nào cũng nhớ. Em cảm ơn chuyên gia rất nhiều khi đã đọc hết chia sẻ của em. Mong hồi đáp .
Em gái thân mến!
Không có cảm giác nào đau đớn và mâu thuẫn, giằng xé nội tâm con người bằng việc nói lời chia tay với người mình vẫn còn yêu thương rất nhiều. "Thời gian là phương thuốc làm lành mọi vết thương", khi mọi thứ đã trôi qua chắc chắn em sẽ quên được hình bóng anh ấy. Hơn nữa, những điều đã xảy ra ở hiện tại sẽ là kinh nghiệm sống giúp em mạnh mẽ, trưởng thành hơn trong tương lai.
Sau tất cả những sự việc đã xảy ra, chính bản thân em cũng nhận thấy rằng tình yêu này rất mong manh và tương lai của nó cũng quá mịt mù. Em cũng đã làm hết khả năng của mình để giữ gìn nó nhưng kết quả vẫn luôn là một số “0” tròn trĩnh. Bởi mình em cố gắng và vun đắp là không đủ, nó còn cần 50% “cổ phần” đóng góp từ bạn trai em.
Em có nhận thấy rằng hai em đang có sự “lệch pha” trong suy nghĩ, trong quan điểm của mình về tình yêu hay không? Em thì luôn muốn cậu ấy phải có sự “khẳng định chủ quyền với em” bằng cách đưa em về ra mắt. Em tin vào sức mạnh của tình yêu, rằng nó sẽ giúp em vượt qua tất cả những khó khăn này. Em chấp nhận mọi thứ để chỉ mong được ở bên cậu ấy kể cả việc đi làm và đưa thêm tiền cho mẹ cậu ấy nuôi em trai. Em chấp nhận chờ đợi anh ấy 3-4 năm nữa,… Trong khi đó cậu ấy lại không qua đề cao nó, không muốn khẳng định chắc chắn bất cứ điều gì khi mà tương lai của chính cậu ấy cũng chưa biết sẽ ra sao. Cậu ấy biết sức mạnh của tình yêu là có thật nhưng khả năng của con người là có giới hạn. Cậu ấy cũng chấp nhận mọi thứ để được bên em, chia sẻ thắng thắn với em về quan điểm “4-5 nữa mới được cưới” nhưng cũng không muốn em khổ, không muốn em phải chờ đợi trong mỏi mòn và tương lai thì luôn không thể biết trước.
Qua những điều em đã tâm sự, có thể nhận thấy hai em vẫn luôn yêu thương nhau, nghĩ cho nhau và khi chia tay như thế này thì cả hai cùng đau chứ không phải riêng mình em. Tuy các em biết những điều trắc trở đang diễn ra nhưng thay vì tìm ra và giải quyết nó thì các em lại chỉ biết liệt kê và luôn nhìn nó theo hướng tiêu cực. Điều gì đã khiến các em không cùng chung nhau tìm hướng giải quyết tích cực cho vấn đề của mình? Do các em vẫn thiếu lòng tin vào nhau, vào tình yêu này hay do tính cách, thói quen của cả hai từ trước đến giờ vẫn luôn suy nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy?
Với những bất hòa trong mối quan hệ tình cảm, khác nhau về suy nghĩ và quan điểm sống, quan điểm tình yêu cộng với tương lai tình yêu quá mịt mù thì có lẽ lựa chọn chia tay của em là hoàn toàn chính xác. Bởi yêu và đến với nhau chân thành thì luôn muốn đi đến tận cùng vạch đích nhưng yêu thôi là không đủ, vì vậy nếu như nhận thấy tình yêu đó không phù hợp với mình, nó chỉ đem lại sự khổ đau, sự tổn thương thì buông tay sẽ luôn là tốt nhất cho cả hai. Em cũng như cậu ấy vẫn còn rất trẻ, vì vậy nếu như đã không thể đem lại cho nhau hạnh phúc, không thể cùng đi đến cuối cùng thì hãy giải thoát để cho nhau con đường đi riêng. Những thứ thuộc về em sẽ luôn là của em và người khác có muốn đánh cắp cũng không được, còn nếu như nó không thuộc về em thì dù em có ôm ấp, cất giấu nó đi thì sớm muộn nó cũng bị tuột khỏi vòng tay của em. Nhận biết được rằng sớm muộn gì cũng phải đau đớn, vậy hãy chọn cách đau một lần, với một vết thương chứ đừng để bản thân phải chịu nỗi đau âm ỷ, đau tái phát chỉ vì chúng ta không dứt khoát trước mọi quyết định.
Thất tình thì làm gì có ai không đau đâu em, nhất là người con gái thường nặng tình và dễ suy sụp. Nhưng tình cảm không suôn sẻ cũng giống như một nút thắt, nếu như em cảm thấy không thể gỡ được thì hãy cắt bỏ nó. Trong những lúc như này điều đầu tiên em cần làm đó là nhìn ra thực tế và học cách chấp nhận “kết thúc”. Hãy chọn một kết thúc buồn thay bằng chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc em ạ.
Không nên tự đánh lừa bản thân bởi những cảm xúc nhớ nhung và hy vọng được nối lại tình cảm. Để làm được như vậy thì em nên cố gắng cắt đứt mọi mối liên hệ với người kia như điện thoại, facebook, zalo, … Thời gian qua có lẽ em đã sống và suy nghĩ nhiều hơn cho cậu ấy, vậy đây sẽ là thời điểm tốt em để sắp xếp lại cuộc sống của chính mình và tập trung nhiều thời gian hơn vào công việc cũng như phấn đấu trong sự nghiệp. Hãy làm những điều em cảm thấy thích, cảm thấy được thoải mái và vui vẻ như đi du lịch, mua sắm, chơi thể thao, hát, viết nhật ký, thay đổi ngoại hình, tham gia các câu lạc bộ phù hợp với bản thân,… hoặc làm những điều trước đây em muốn làm nhưng chưa có cơ hội. Bên cạnh đó em cũng có thể tìm những sự giúp đỡ về tinh thần từ người thân và bạn bè. Nếu được thì hãy khóc một trận thật to và tâm sự với người bạn thân nhất trong nhà như mẹ, chị em gái,… Ngoài ra em cũng không được tìm đến những phương thức giải sầu tiêu cực như uống rượu, tìm tình yêu mới ngay lập tức, hay có những ý nghĩ và hành động dại dột bởi sống như vậy là thiếu trách nhiệm với bản thân mình và với những người hết mực thương yêu mình.
Hãy nhớ rằng chỉ có cách suy nghĩ và hành động theo phương thức tích cực mới giúp em sống tốt hơn. Chia tay là khổ đau, nhưng khi cánh cửa đó đóng lại thì sẽ mở ra cánh cửa khác tốt hơn. Hãy coi đây là một cơ hội để em trưởng thành và bước vào con đường hạnh phúc mới.
Thân ái!
Bạn được tư vấn bới Tổng đài tư vấn Ánh Dương 1900.6802.
Để được tư vấn về Tâm Lý – Giới Tính cùng các chuyên gia VOV - Cửa Sổ Tình Yêu mời bạn gọi 1900.6802 nhấn phím 1. Xin cảm ơn!