Thời gian có làm tình yêu của anh phai tàn?
Chào chuyên mục.
Mình năm nay 23 tuổi, sinh ra trong một gia đình chỉ có mẹ, mẹ năm nay đã cao tuổi, còn mình đang là sinh viên năm cuối đại học. Và mình đang yêu, anh ấy hơn mình 2 tuổi, chúng mình yêu nhau cho tới nay là được hơn 1 năm. và quen biết nhau vì anh là bạn học cùng lớp với một người chị mình chơi thân (anh học khác trường, nhà anh ở ngay thành phố mình học). khi yêu nhau hai đứa cũng luôn động viên và giúp đỡ nhau. Mình cũng đã có một mối tình trước nhưng mình chỉ là người thứ 3 và chỉ dừng lại ở cái nắm tay, cái hôn và chia tay sau hơn 2 năm.
Mình đến với anh. Vì trân trọng anh, và tình yêu anh giành cho mình, nên mình luôn cố gắng, và anh cũng luôn cố gắng vì mình, mình nhận thấy điều đó và mọi người xung quanh cũng vậy. Nhưng mọt thời gian yêu anh mình đã không làm chủ được mình, và đã đi quá giới hạn. Mình biết như thế là sai nhưng biết mà mình vẫn không giữ nổi mình, thực sự cảm thấy có lỗi với chính mình với Mẹ,với những người yêu thương mình...nhưng mình đã không làm chủ được bản thân,... dù xã hội ngày nay không quan trọng điều đó, dù vậy với mình trong thâm tâm luôn cảm thấy có lỗi...
Nhưng điều tội lỗi không phải chỉ có vậy, khi đi quá giới hạn mình bất cẩn và mình đã có thai, thực sự mình hoang mang, cảm giác tội lỗi, muốn được sinh con ra và nuôi con,... mình nói với anh, nhưng cả hai thực sự chưa thể cưới, dù anh đã có công việc ổn định, lương tháng ở tỉnh lẻ mỗi tháng cũng được hơn 5 - 8 triệu. Nhưng gia đình anh theo đạo và bố mẹ rât khắt khe, thậm chí mình đã bị ngăn cản ngay từ những ngày mới yêu nhau, khi anh dẫn mình ra mắt trong 1 lần đi chơi cùng với gia đình anh. Nhà mình khác tỉnh,chỉ có 2 mẹ con, mẹ mình đã ngoài 60 rồi, ở quê còn nhà a ở phố, bố mẹ vẫn còn rất trẻ, a có một em gái.
Trước đó mình và anh dự định mình ra trường có công việc ổn định và cố gắng thuyết phục bố mẹ sẽ không ngăn cản nữa, hoặc dù có ngăn cản thì đó cũng là do quyết định của hai đứa. Và cả anh và mình đều muốn cố gắng để bố mẹ vui, và cùng cố gắng làm ăn rồi sẽ làm đám cưới, tầm 3 đến 5 năm nữa. Nhưng cuộc sống không dừng lại ở đó, mình đã có thai,... và những giây phút hoang mang, mất tập trung, lo lắng, sợ hãi, hoảng loạn dồn đến khi nghĩ rằng mình chưa đủ sẵn sàng và Mẹ mình ngày nào gọi điện "con phải biết giữ mình nhé,...", rồi việc này diễn ra mình thực sự hoang mang,... không biết phải làm thế nào.
Mình nhất khoát giữ lại, và anh thì còn công việc còn gia đình, và nếu mình giữ con, cuộc sống của mình sẽ bị đảo lộn tất cả, sẽ không có đám cưới diễn ra và mình sẽ chỉ về sống như một đứa hư hỏng trong mắt bố mẹ anh. Anh nói anh không ép em, và không muốn bỏ con, nhưng anh lại nói ra nhiều lý do không thể giữ con,nhưng nếu mình quyết giữ con thì anh sẽ thuê một nhà nhỏ rồi sống, nhưng cuốc sống sẽ bế tắc lắm khi bố mẹ không chấp nhận, nhưng anh sẽ cố gắng nuôi con và chăm sóc em... thực sự mình lúc đó hoang mang, sợ hãi, hoảng loạn, và thậm chí không thể tập trung vào bất cứ việc gì, lúc nào mình cũng ở trong phòng.
Và rồi mình đã quyết định bỏ con, dù răng mình không muốn và day dứt đau đớn,đêm nào cũng khóc trong âm thầm, và đôi lúc ngủ mơ thấy một đứa trẻ...,thực sự mình đã khao khát được giữ con lại nhưng mình đã không làm được, và không bao giờ nghĩ rằng mình đã để những chuyện đó xảy ra với mình.
Thực sự cảm thấy xấu hổ và day dứt, không biết chia sẻ cùng ai,...tất cả là do bản thân mình quá buông thả với chính mình. Và rồi sau điều đau đớn, tồi tệ đó xảy ra anh cũng dường như quan tâm tôi hơn, tỏ rõ yêu thương và chu đáo với từng việc tôi làm hơn. Và vì thế tôi luôn cố gắng, cố gắng để tương lai có công việc, cố giữ điều xấu xa mà tôi đã làm với chính con mình và cố gắng làm lại tất cả, phải biết trân trọng nhau hơn, giữ gìn cho nhau. Nhưng là con gái, sau chuyện đó, với tôi suy nghĩ thay đổi hoàn toàn, khi tôi muốn lấy chồng muốn làm đám cưới với anh, vì tôi luôn có cảm giác lo sợ những biến đổi của cuộc sống cướp mất anh và vì những điều đã xảy ra, tôi thấy bản thân mình dường như tồi tệ hơn, và sợ hãi... tôi đã nói cảm giác đó với anh, nhưng a trách tôi luôn suy nghĩ, nghĩ ngợi lung tung nên mới vậy, anh luôn động viên và bên tôi lúc tôi tồi tệ nhất.
Nhưng tôi vẫn nói muốn cưới, và anh luôn nói chờ anh 3 năm nữa nhé. Nhất định 3 năm nữa chúng ta sẽ làm đám cưới. Mình băn khoăn không biết rằng tình yêu của anh có phai tàn không, và anh bây giờ sao anh yêu mình như vậy, anh có thực sự muốn cưới mình hay không khi luôn nói mình chờ đợi 3 năm nữa. Trong khi mình như vậy, mẹ mình cũng không khỏe nữa...
Chuyên gia tư vấn
Nếu em cứ luôn lo lắng chuyện người yêu em có đổi thay trong tương lai thì chắc chính bản thân anh ấy cũng khó có thể trả lời. Vì vậy hãy sống hết mình cho hiện tại, yêu quý nâng niu từng ngày đã qua, gạt bỏ những chuyện buồn trong quá khứ, cùng hướng tới những điều tốt đẹp em nhé. Cuộc sống luôn có những bất ngờ tuy nhiên chính bản thân em sẽ quyết định em là người hạnh phúc hay không? EM cũng đừng nghĩ rằng em đã không giữ được mình trong quá khứ thì chỉ còn một cách duy nhất là phải kết hôn với người yêu hiện nay. Ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng mỗi người đều có giá trị riêng của mình, hãy lạc quan yêu hơn chính bản thân mình, tìm những niềm vui sở thích riêng qua đó em sẽ nhận ra rằng ngoài tình yêu nam nữ cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi em.
Bạn được tư vấn bới Tổng đài tư vấn Ánh Dương 1900.6802.
Để được tư vấn về Tâm Lý – Giới Tính cùng các chuyên gia VOV - Cửa Sổ Tình Yêu mời bạn gọi 1900.6802 nhấn phím 1. Xin cảm ơn!