Tình cảm cứ yên bình, không có gì đáng nói cho đến khi...
Chào cửa sổ tình yêu!
Em năm nay 24 tuổi (tuổi đẻ là 25), hiện đang yêu 1 người bằng tuổi em. Ngày đầu thì tình cảm 2 đứa khá tốt, anh rất quan tâm, chăm sóc em. 2 đứa nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thường xuyên đi chơi; mặc dù em làm việc đến 9h tối mới nghỉ. Chiều anh nấu, rồi mang cơm đến chỗ làm cho em, đợi em dưới trung tâm, nhắn tin hỏi han cho đến khi em tan làm; nếu không thấy trả lời là ổng lại sốt điên lên ý. Em đâu rồi bla bla. Đợi em đến khi em tan làm rồi 2 đứa lại đi dạo đâu đó nói chuyện. Tóm lại, 1 ngày mà ổng không nhắn tin hay gọi điện, gặp mặt em là ông như phát điên.
Tình cảm cứ yên bình, không có gì đáng nói cho đến khi ổng bắt đầu đi làm; Công việc bộn bề, không còn thời gian quan tâm em như trước. Em cũng không muốn tạo áp lực nên cũng không nói gì làm ảnh hưởng nhau cả. Hiện tại thì em với ổng đang ở cùng; nhưng chẳng có gì đặc biệt, như những người dưng. 2 đứa hàng ngày đi làm, sáng ổng đi thì em chưa đi, tối ổng về thì em chưa về. Gặp nhau nói được dăm 3 câu duy nhất lúc ăn cơm, xong là ổng phi lên giường cắm vào điện thoại luôn, không nói chuyện với em câu nào. Ngủ thì 2 đứa không ôm nhau, toàn quay lưng đi, mỗi đứa 1 đầu. Nói thì ổng bảo nóng bla, mà em thì khổ nỗi không ôm không ngủ được.
Ngày trước, ổng có đi làm về cũng làm giúp em hết mọi chuyện từ nấu cơm, giặt giũ đến rửa bát; Nhưng giờ thì tất cả là em hết, không giúp được gì, kể cả có về sớm hay không. Em nói phải biết chia sẻ, giúp đỡ với vợ thì ông bảo anh đi cả ngày mệt, em ở nhà sao không làm cái này đi, không làm cái kia đi; Mặc định đó là việc của em, mà trong khi 2 đứa cùng đi làm. Em mệt mỏi và tính hay suy nghĩ nên stress lắm, ổng vô tâm với em hơn trước rất nhiều. Chán quá, suốt ngày suy nghĩ mệt mỏi em nghĩ đến chia tay, chứ ở cùng nhau mà em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả, chỉ suốt ngày buồn, suốt ngày khóc, xong hôm sau dịu xuống lại thôi. Nghĩ chắc mình suy nghĩ quá nhiều rồi nhưng ổng thì chẳng bao giờ biết cả. Em muốn nói chuyện, chia sẻ thẳng thắn mọi khúc mắc, bất đồng của 2 đứa thì ổng chẳng bao giờ chịu nghe và thái độ tiêu cực nên em chẳng muốn nói nữa.
Vòng quay cứ lặp đi lặp lại, em mệt mỏi lắm. Nói thì bảo em hay suy nghĩ linh tinh, sao không suy nghĩ cho được khi em về quê 1 tuần, ổng nhắn tin cho em được 2 lần; lúc em nhắn lại thì mất hút, 8 rưỡi gọi điện thì kêu anh mệt, anh ngủ. Ổng đi làm không nghỉ ngày nào, nên em luôn làm mọi việc 1 mình, yêu nhau 1 năm mà chẳng có lấy 1 kỷ niệm đáng nhớ nào cả, chẳng bao giờ đi chơi cùng nhau, mà có đi là lại cãi nhau chỉ muốn bỏ về. Ổng thương em nhưng theo cách mà chẳng ai muốn cả, muốn kiếm tiền để cho em cuộc sống sau này đỡ khổ nhưng em cần 1 sự quan tâm chia sẻ, hỏi thăm nhau thì không bao giờ thấy có cả. Em nói là cho rằng phiền phức, lúc ổng mệt chuyện công ty là lại cáu bẳn với em; mặc dù em chỉ nói chuyện bình thường. Những lúc như thế em tổn thương ghê gớm, muốn chấm dứt ngay cuộc tình này. Rồi em nói thì cãi nhau xong không nói với nhau câu nào, em im lặng là ổng cũng chẳng nói gì. Càng ngày càng tạo khoảng cách xa nhau và đẩy chuyện tình xuống vực thẳm.
Bố mẹ em có nhắc tới chuyện cưới xin nhưng ổng muốn 2 năm nữa, đợi có tiền mua nhà rồi cưới. Xong ổng tức giận với em vì bố mẹ bắt cưới, bảo anh chẳng bao giờ về nhà em nữa. Em tủi thân lắm, tổn thương, càng ngày càng thấy ổng không còn trân trọng em, trân trọng cái tình cảm này nữa. Không muốn cưới; nhưng cũng không muốn chuyển ra ở riêng mặc dù em nói rất nhiều lần và bọn em cãi nhau vì chuyện này rất nhiều.
Hôm trước, thấy ổng làm việc mệt thì em muốn tạo không khí vui vẻ cho ổng đỡ căng thẳng thì ổng cáu với em luôn, bảo lúc nào cũng thế này thế kia như trẻ con, toàn nói mấy câu ngu người, anh mệt thì em đừng bao giờ nói gì cả, anh không thích. Đấy, thế thì chia sẻ làm sao hả các bác. Giờ em không biết phải làm thế nào nữa. Mong cửa sổ tình yêu tư vấn cho em. Em thấy bế tắc quá rồi. Có nên chấm dứt tình yêu này không?
Em gái thân mến!
Trong tình yêu, tìm được nhau, đến với nhau đã khó; để có thể hiểu, thương và đi được cùng với nhau lâu dài lại càng khó khăn hơn rất nhiều. Qua những dòng tâm sự của em, tôi hiểu rằng em đang cảm thấy chán nản và bế tắc khi theo thời gian ở bên cạnh nhau thì mâu thuẫn giữa em và người yêu xuất hiện ngày càng nhiều và khoảng cách ngày càng lớn. Đến bây giờ, thay vì cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên cạnh nhau thì em lại cảm thấy, mệt mỏi, đau khổ khi ở bên cạnh đối phương. Nhiều bạn ở vào hoàn cảnh của em cũng sẽ cảm thấy buồn và bế tắc giống như em lúc này. Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi về câu chuyện của em.
Trong thư em có chia sẻ rằng, thời gian đầu khi yêu nhau thì em cảm thấy rất hạnh phúc vì những quan tâm ngọt ngào từ bạn trai, nhưng từ khi anh ấy đi làm thì mối quan hệ giữa hai em có nhiều vấn đề xảy ra khi không còn dành nhiều thời gian cho nhau nữa, và những tình cảm, sự quan tâm theo đó cũng nhạt dần đi. Không biết từ thời điểm mối quan hệ giữa hai em có khoảng cách, bắt đầu có những điểm không hài lòng về nhau cho đến bây giờ đã được bao lâu rồi? Ngoài những lúc không vui vẻ, cáu bẳn, khó chịu thì có lúc nào hai em cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh nhau? Em thường tìm cách nói chuyện với anh ấy vào thời điểm nào, khi anh ấy bình tĩnh, tình cảm hai đứa tốt đẹp; hay khi anh ấy cảm thấy mệt mỏi, khó chịu?
Thực ra, mỗi người chúng ta đều sẽ có những tính cách, suy nghĩ, cách nhìn nhận khác nhau. Chẳng có ai sinh ra đã hòa hợp với ai hoàn toàn, chỉ là khi chấp nhận yêu nhau thì ta phải học cách để hiểu, chia sẻ và chấp nhận nhau. Qúa trình yêu, hay sống thử cũng là cơ hội để ta biết được đối phương có phải là người thực sự phù hợp, đáng tin tưởng để ta có thể trao gửi cuộc đời mình cho họ. Không biết qua khoảng thời gian sống chung em cảm nhận anh ấy là một người thế nào? Đến bây giờ, tình cảm của em dành cho anh ấy ra sao? Và anh ấy liệu có phải là người mà em muốn gắn bó, có thể mang lại hạnh phúc, niềm vui cho em trong suốt quãng thời gian về sau?
Em gái à! Có lẽ lúc này, em cần dành cho mình một khoảng thời gian để suy nghĩ thật nghiêm túc về mối quan hệ tình cảm này xem rằng điều gì khiến cho mối quan hệ giữa hai em lại trở nên như vậy, là do tính cách của người yêu em, do tình cảm anh ấy dành cho em thay đổi, hay có điều gì anh ấy không hài lòng về em. Khi em suy nghĩ thấu đáo rồi thì em có thể có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với người yêu để hai em có thể hiểu nhau nhiều hơn. Khi hiểu nhau rồi thì mới có thể có cách ứng xử với nhau cho phù hợp.
Khi người ta yêu nhau, ai cũng có một mối quan hệ vui vẻ, hạnh phúc; chứ chẳng ai muốn luôn luôn phải căng thẳng với nhau, khiến cho nhau thêm mệt mỏi. Tôi tin rằng, nếu người yêu em thực sự yêu em, anh ấy cũng sẽ nghiêm túc nhìn nhận lại và tìm cách khắc phục tình trạng mối quan hệ của hai em. Còn nếu anh ấy trốn tránh, hoặc cảm thấy không có vấn đề gì cần phải thay đổi, cần phải giải quyết thì có lẽ em đã biết mình cần phải làm gì rồi.
Chúc em mọi điều tốt đẹp!