Tình yêu hay công việc tôi không biết chọn cái nào
Tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá, nhưng thật khó để một đứa con gái tỉnh lẻ như tôi có thể kiếm được một công việc ưng ý giữa thủ đô nhộn nhịp này. 3 tháng trôi qua, tôi gửi CV khắp nơi mà chỉ nhận được điện thoại phỏng vấn của một vài công ty. Trượt phỏng vấn, hay nếu có đỗ thì tôi cũng chỉ làm việc được 1 tuần rồi bỏ bởi không đúng chuyên môn hoặc công việc quá nhàm chán. Kết quả là cho đến bây giờ, tôi vẫn thất nghiệp, phải duy trì cuộc sống bằng số tiền ít ỏi mà bố mẹ dưới quê gửi lên. Tương lai mờ mịt, bế tắc, tôi thường xuyên rơi vào tâm trạng buồn bực, chán nản. Nếu như không có Thành ở bên cạnh chia sẻ, động viên, hẳn tôi sẽ chẳng buồn nhấc chân ra khỏi cửa để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp mà suốt ngày chỉ chăm chăm dán mắt vào máy tính, dạo qua các trang web tìm việc làm.
Tôi gửi CV đi khắp nơi nhưng vẫn chưa có được công việc ưng ý
Thành là người yêu của tôi. Chúng tôi yêu nhau tính đến nay đã được gần 3 năm, một mối tình đẹp và sâu sắc. Cũng giống như tôi, Thành là trai tỉnh lẻ, nhưng anh đã nhanh chóng kiếm được việc làm với mức lương đủ để trang trải cuộc sống. Công việc của anh khá vất vả, nhưng anh luôn lạc quan, vui vẻ đón nhận những gì đang chờ mình ở phía trước. Anh nói rằng sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm thật nhiều tiền sau này còn có ‘vốn’ để xây dựng gia đình với tôi. Nhìn anh tất bật với công việc, tôi cũng khát khao được đi làm, được ổn định, trước tiên là để bố mẹ không phải gửi tiền chu cấp hàng tháng cho tôi nữa. Sau đấy, tôi muốn mau chóng được sống chung một mái nhà với Thành. Nhưng có lẽ may mắn chưa mỉm cười với tôi. Bố mẹ tôi cũng buồn phiền vì tôi phải một mình xoay sở ở Hà Nội.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không hề có ý định rời bỏ thành phố này. Bởi vì ở Hà Nội, tôi được gần Thành. Tôi sợ rằng nếu xa nhau, tình cảm của hai đứa vì thế sẽ nhạt dần. Thành là mối tình đầu của tôi. Tôi chẳng thể tưởng tượng được rằng sau này mình có thể yêu một ai khác ngoài anh. Chỉ cần ở bên anh, dù có vất cả khổ cực thế nào, tôi tin mình cũng sẽ vượt qua được.
Tôi nghĩ chỉ cần ở bên Thành, mọi khó khăn tôi đều có thể vượt qua
Nhưng cứ ở phòng trọ ăn không ngồi rồi như thế này, tôi cảm thấy mình thật vô dụng khi cứ phải tiêu tiền trong khi chưa kiếm được đồng nào. Bố mẹ liên tục gọi điện hỏi thăm tình hình xin việc của tôi dưới Hà Nội thì chỉ nhận được tiếng thở dài ngao ngán của tôi. Nhưng khi bố mẹ khuyên nếu vất vả quá thì về quê cũng được, tôi lập tức xua tay, bảo bố mẹ cứ yên tâm, con sắp xin được việc rồi.
3 tháng trôi qua, tôi cũng mệt mỏi và dường như bố mẹ cũng hết kiên nhẫn. Thành cũng động viên tôi nhiều, nhưng thực sự tìm được một công việc ở Hà Nội quả là quá sức đối với tôi. Giữa lúc tôi đang không biết phải làm thế nào thì nhận được cuộc điện thoại của bố, nói rằng đã xin được việc cho tôi ở ủy ban nhân dân tỉnh. Công việc không quá vất vả mà mức lương tương đối hấp dẫn, lại ổn định, gần nhà nên bố bảo tôi về quê ngay, không tìm việc dưới Hà Nội nữa, bấp bênh mà chưa biết tương lai thế nào. Nghe bố nói vậy, tôi ậm ừ ý rằng để con suy nghĩ. “Còn suy nghĩ gì nữa? Đang có đợt tuyển công chức, con không về nhanh thì không còn cơ hội đâu. Bố cũng sắp về hưu rồi, chỉ lo được cho con vào lúc này thôi. Có gì gọi lại cho bố sớm”.
Tôi phân vân không biết nên về quê ổn định công việc hay là ở lại cùng tình yêu của mình
Bố tôi cúp máy. Cuộc điện thoại chóng vánh thông báo rằng đã xin được việc cho tôi của bố lại không hề khiến tôi vui mừng. Tôi về quê làm việc đồng nghĩa với việc phải xa Thành – điều mà tôi không hề mong muốn. 300 cây số thực sự là một khoảng cách quá lớn đối với tình yêu của chúng tôi. Thành muốn tôi ở lại, cuộc sống tuy vất vả nhưng chúng tôi được ở bên nhau. Tôi về quê, làm sao anh có thể thường xuyên gặp tôi? Tôi và anh, ai cũng hiểu yêu xa trắc trở đến thế nào.
Gắn bó với nhau lâu như vậy, tôi không nỡ rời xa Thành. Nhưng tôi thực sự mệt mỏi với việc cứ phải lang thang tìm việc một cách không có tương lai như thế này. Nếu có tìm được công việc, chắc gì tôi đã được ổn định ngay? Thành nói hãy ở bên cạnh anh để cùng cố gắng, nhưng tôi không biết mình còn phải đi gửi CV cho đến bao giờ nữa. Làm việc ở quê tuy không được ở cạnh người yêu, nhưng bù lại, tôi không phải lo chỗ ăn ở, lại được ở gần bố mẹ. Bố tôi cũng chỉ lo cho tôi được đến thế. Nếu để cơ hội này qua đi, tôi sẽ chẳng có tương lai. Nhưng tôi không đủ niềm tin rằng liệu tình yêu của mình sẽ giữ được bao lâu khi mà khoảng cách địa lý giữa tôi và Thành quá lớn đến vậy. Giữa tình yêu và công việc, tôi phải chọn cái nào đây…
Hà Anh (ghi)