
Yêu phải gái “đào mỏ”
Nếu như tôi không có tiền thì chắc gì em đã nhận lời làm bạn gái của mình!
Gia đình có điều kiện, công việc ổn định, có bạn gái xinh xắn, tôi chẳng phải lo lắng điều gì, đã từng nghĩ tới việc sẽ có một đám cưới trong một ngày gần đây nhất, nhưng có lẽ bây giờ tôi phải nghĩ lại.
Bố làm ngân hàng, mẹ làm bác sĩ, gia đình có điều kiện nên từ nhỏ tôi đã được bố mẹ nuông chiều, mọi thứ tôi chẳng thiếu thốn cái gì, nhưng cũng không phải vì thế mà tôi đâm ra ăn chơi, phá phách.
Tôi đậu đại học, bố mẹ chu cấp cho tôi cuộc sống như một thiếu gia, chẳng phải lo nghĩ điều gì, tuy thế nhưng tôi lại sống khá đơn giản, không thích phô trương một thứ gì, trừ bạn bè ở gần nhà ra thì hầu như ít người biết đến gia cảnh gia đình tôi. Ra trường bố sắp xếp cho tôi làm việc trong một ngân hàng có bạn của bố làm ở đó, cuộc đời cứ như trải thảm đỏ để tôi đi, chẳng phải cố gắng nỗ lực hay bon chen như những người bạn cùng hoc.
Rồi tôi gặp cô ấy, người con gái không có gì quá đặc biệt nhưng lại khiến tôi say đắm. Cô ấy luôn có nhiều người theo đuổi, nên dù đã cố gắng thể hiện, nhưng tôi chẳng thể lọt vào mắt xanh của nàng được, khi tôi chưa kịp ngỏ lời thì cô ấy đã tỏ ý khước từ.
Rồi tôi gặp lại cô ấy trong bữa tiệc sinh nhật của người bạn chung, sau màn chào hỏi, cô ấy chủ động lại bắt chuyện với tôi (sau nay tôi mới biết do người bạn đó đã “giới thiệu” về gia cảnh của tôi với cô ấy) và nàng thì lại mới chia tay một anh "thiếu gia" phải đi du học. Sau lần gặp lại ấy chúng tôi chuyện trò nhiều hơn và cô ấy cũng nhận lời yêu tôi nhanh chóng chứ không có thái độ dè chừng như trước kia.
Tôi không biết tại sao nhưng trước mặt tôi cô ấy luôn than nghèo kể khổ, thương bạn gái tôi chẳng tiếc một thứ gì cho cô ấy, mọi thứ cô ấy muốn tôi đều mua cho, thỉnh thoảng cô ấy lại nhắn tin cho tôi “anh ơi em hết tiền tiêu rồi”, tôi cũng không hiểu sao, nhưng cô ấy cũng đi làm nhưng chẳng bao giờ đủ tiền để tiêu, thực lòng tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ thấy bạn gái khó khăn thì mình giúp thôi.
Người yêu liên tục hỏi về gia cảnh nhà tôi, bố mẹ tôi như thế nào? Đi xe gì? Nhà cửa ra sao?... Lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ, cô ấy quan tâm thì mới hỏi như vậy???. Và rồi không biết bao nhiêu lần cô ấy đòi tôi đổi điện thoại mới cho, rồi các khoản shopping của người yêu đều do tôi chi trả, đến sinh nhật tôi hỏi thích tặng quà gì cô ấy không ngần ngại nói muốn đổi chiếc xe máy khác…tôi vẫn chẳng mảy may tính toán hay suy nghĩ điều gì, bởi bình thường cô ấy đối xử với tôi rất ngọt ngào và tình cảm.
Tôi đã từng nghĩ tới việc đưa cô ấy về nhà ra mắt gia đình nếu hôm ấy tôi không tình cờ biết được cuộc nói chuyện của cô ấy và chị gái. Tôi vẫn nhớ những lời như in cô ấy nói “hắn vừa đổi xe cho em đấy, sướng lắm, cái mỏ này lớn lắm, em phải đào thêm tí nữa rồi mới đá được”. Tôi choáng váng khi nghe từng lời, từng lời cô ấy nói ra, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Khi biết sự có mặt của tôi, cô ấy đã cuống cuồng giải thích và không quên nịnh nọt, nói nhưng lời ngọt ngào với tôi giống như mối lần cô ấy định xin tôi mua cho cái gì đó…
Hoá ra mục đích bấy lâu nay cô ấy gần gũi cũng chỉ là vì tôi có tiền, có thể cho cô ấy những gì mà cô ấy muốn, chứ chẳng hề yêu đương gì tôi. Tiền hay những thứ đã cho đi tôi chẳng tiếc, thế nhưng tiếc là người con gái tôi yêu lại bán rẻ tình cảm và lòng tự trọng của mình đến như vậy.