Chưa kịp "sướng" vì được mẹ chồng tâm lý thì lại phải sống chung với em chồng "củ chuối"...
Chào anh/ chị! Rất mong anh chị gỡ nút thắt mâu thuẫn gia đình giúp em.
Vợ chồng em cưới được 1 năm, hiện đang sống cùng em trai chồng. Chồng em có công ty riêng nên 2 anh em làm cùng nhau. Vì em chồng em chưa kết hôn nên vợ chồng em vẫn bao ăn ở chi phí cho em ấy từ a-z. Buồn 1 nỗi, em chồng em cũng khá lười, chắc do là con trai nên vậy. Lười làm việc nhà, ít khi giúp đỡ anh chị, thường cũng phải nhờ mới làm còn chủ động thì rất ít. Chi phí trong nhà, dù rất nhỏ như tiền nước mấy chục ngàn nhưng em chồng vẫn dán ở tường, đợi anh chị về trả;
Trong khi đó em chồng làm cùng ông xã em, em biết chồng em bao bọc không ít, quần áo, giầy dép em ấy sẵn sàng bỏ hàng triệu mua không đắn đo, xong về dùng vài lần lại bỏ xó. Trước khi cưới, quan hệ của em với em chồng khá tốt và hợp nhau; nhưng khi cưới về sống chung em thấy em chồng thụ động quá như thế không được. Em thì không nhắc trực tiếp vì sợ mang tiếng chị dâu khó khăn quá nhưng nói với chồng thì em cũng hạn chế thôi thì chồng còn lo việc công ty, rất vất vả, lại phải khó xử khi đứng giữa, em cũng không đành lòng.
Nhưng nhiều khi em thấy chồng rất chiều chuộng em chồng quá nên em cũng thể hiện ý không vừa lòng. Vậy là từ đó chồng lại có tính dỗi vặt, không nói năng gì, cứ im lặng thôi. Thật sự rất mệt mỏi và bực mình. Riêng mẹ chồng thì lại rất tâm lý và luôn cảm thông cho em. Em rất biết ơn mẹ, nhưng anh chị tư vấn giúp em làm sao để cho chồng em hiểu em không ghét, không soi em chồng mà chỉ muốn em chồng chỉnh lại cách cư xử sao cho đúng thôi.
Em cảm ơn anh chị.

Chào em!
Con người chúng ta sinh ra mỗi người một giới tính, một quan điểm, tính cách, cách suy nghĩ không giống nhau nên sống chung có những điểm không hòa hợp, không vừa lòng nhau âu cũng là điều dễ hiểu. Trong thực tế, con cái sống với bố mẹ, bạn bè thân sống với nhau còn mâu thuẫn, giận hờn, huống chi là sống với em chồng đúng không em? Nói vậy để em suy nghĩ mọi chuyện theo hướng đơn giản hơn và tập trung tìm cách để có cách ứng xử phù hợp nhất khi ở trong tình huống này em nhé.
Theo như những điều em chia sẻ ở trong thư thì dù là chuyện vặt vãnh, nhỏ nhặt thôi những cũng khiến em cảm thấy không thoải mái khi chung sống với em chồng. Em mong muốn em ấy có thể thay đổi được ít nhiều trong cách ứng xử để mọi người có thể chung sống với nhau hòa thuận, vui vẻ hơn. Tuy nhiên, em lại chưa có cách nào để trao đổi, chia sẻ được những mong muốn của mình với em chồng, kể cả chia sẻ quan điểm với chồng em cũng dè dặt, ít nói chuyện thẳng thắn, rõ ràng với anh ấy mà lại thể hiện bằng thái độ “không vừa lòng” khiến mối quan hệ của hai vợ chồng cũng có vấn đề theo.
Về điều này em nên cân nhắc lại xem liệu cách em xử lý vấn đề như vậy đã hợp lý chưa? Liệu một cuộc chia sẻ, trao đổi chân thành trên cơ sở tôn trọng với anh ấy về những cảm nhận của em, mong muốn tất cả mọi người đều có trách nhiệm với ngôi nhà của mình có mang lại hiệu quả không em nhé! Nếu tính cách của người em quá “xấu”, em cũng có thể chia sẻ với chồng về hậu quả của nét tính cách đó đến tương lai và các mối quan hệ của em sau này. Nếu được thì anh ấy sẽ dần dần góp ý với em trai để em ấy có ý thức, trách nhiệm hơn trong gia đình, dù sao đã là một người anh cũng chỉ mong những điều tốt nhất đến với em mình mà thôi.
Qua những chia sẻ của em thì tôi cảm nhận được em chồng em hành động như vậy là do thói quen sống vô tư, không để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh, trách nhiệm của bản thân vì được chiều chuộng từ bé thôi chứ cũng chẳng phải ki bo hay xấu tính gì. Vậy thay vì khó chịu hay suy nghĩ nhiều thì em cũng có thể chủ động chỉ việc, hoặc nhờ cậu ấy làm việc này việc kia trong gia đình, bởi như em nói em nhờ là cậu ấy làm chứ không từ chối hay khó chịu gì. Em phải hiểu rằng, đã là tính cách con người thì không thể nào thay đổi trong ngày một ngày hai. Nếu một người hay suy nghĩ, để ý mà phải sống với một người vô tư, chẳng bao giờ để tâm đến cái gì thì chỉ có người hay suy nghĩ thấy mệt mỏi mà thôi. Thế nên bên cạnh góp ý, chia sẻ thì em cũng nên thoải mái trong cách suy nghĩ của mình. Đến thay đổi chồng mình còn khó, huống gì là em chồng đúng không em?
Lấy chồng quan trọng nhất vẫn là chồng mình, khi được chồng yêu thương, quan tâm, chia sẻ là một điều thực sự hạnh phúc của một người phụ nữ; thêm vào đó lại được mẹ chồng tâm lý, luôn biết cảm thông thì việc phải sống với một người em chồng có hơi vô tư, vụng về cũng không phải là điều quá khó chấp nhận phải không em? Mong em sẽ có những suy nghĩ nhẹ nhàng, tích cực để vui vẻ hơn trong cuộc sống hôn nhân của mình em nhé!
Chúc em mọi điều tốt đẹp!