Có chồng như không, vợ như bà mẹ đơn thân, còn chồng thì như khách thuê trọ!
Chào chuyên gia!
Em năm nay 35 tuổi, đã có 2 con, chồng em 39 tuổi, kết hôn 11 năm nay. Chồng em là người tốt tính, nhiệt tình, hơi gia trưởng, quan tâm và cũng chia sẻ việc nhà với vợ con, duy chỉ có điều là trước kia chồng em đã hay đi và hay bè bạn rượu bia (có vài lần còn mượn rượu gây sự với vợ). Từ khi làm đoàn thì việc đó (đi bia rượu) lại càng tăng lên, không ăn cơm nhà, đi triền miên, có hôm đi từ sáng đến đêm, bỏ mặc vợ con ở nhà, từ việc bé đến lớn mặc kệ cho vợ. Lúc vợ chồng bình thường em tham gia cũng nhiều rồi, nói nhẹ có, nặng có, giận dỗi có, nhờ ông bà nội tham gia cũng có; nhưng chỉ sau đó 2,3 ngày là lại đâu vào đấy. Em cũng đã xác định là làm đoàn nó phải thế nào rồi nhưng nhiều khi vẫn không thể chấp nhận được với chồng suốt ngày đi bia rượu. Đến nay thì nó vượt quá giới hạn chịu đựng của em, cứ nhìn thấy chồng là em thấy ghét, không muốn chạm mặt nhau, anh ý không có nhà em còn thấy thoải mái hơn và em đã nghĩ đến tình huống ly hôn. Liệu có phải việc nhà em quá chu toàn nên anh ý yên tâm quá chăng (em thường làm tất cả mọi việc trừ việc không thể làm được vì chồng thường xuyên không có nhà). Em cứ như một bà mẹ đơn thân vậy, chồng thì cứ như khách trọ. Mong chuyên gia tư vấn cho em chứ bây giờ em luôn có tư tưởng muốn ly hôn.
Cảm ơn chuyên gia!

Chào em!
Cuộc sống hôn nhân mà không có sự quan tâm, chia sẻ từ phía chồng, một mình gồng gánh tất cả vất vả lắm đúng không em? Vất vả, tủi thân đến mức nghĩ đến việc ly hôn thì có lẽ mọi chuyện đã sắp vượt quá mức chịu đựng của em rồi. Đây có lẽ là lúc cần dứt khoát nhìn nhận và tìm ra hướng đi cho cuộc hôn nhân này.
Theo như em thì trước đây chồng em vẫn là một người tốt, biết quan tâm, chia sẻ việc nhà với vợ con; sau này khi em tìm mọi cách để góp ý về việc anh ấy đi sớm về khuya, ít dành thời gian cho gia đình thì anh ấy cũng có thay đổi, nhưng sự thay đổi đó không được lâu. Theo em thì việc anh ấy không thay đổi như vậy là do anh ấy không muốn thay đổi, cho rằng việc thay đổi là không nên, việc đi sớm về muộn, không quan tâm đến vợ con là không có lỗi; hay bởi anh ấy cũng muốn thay đổi nhưng chưa có kế hoạch thay đổi nên công việc, thói quen cứ cuốn anh ấy đi? Thực tế, mỗi công việc có tính chất khác nhau, nhưng vì không việc mà không có một chút thời gain nào dành cho gai đình thì đó chỉ là “cái cớ”; chẳng có người vợ nào chấp nhận được cả. Tuy nhiên, có những người không phải không muốn thay đổi mà có thể do họ chưa biết cách thay đổi. Lúc này, điều cần nhất vẫn là một sự đồng hành, một lời góp ý để cùng nhau lên kế hoạch hành động; trong trường hợp của vợ chồng em cũng không ngoại lệ. Bởi nếu mọi chuyện cứ như vậy, không có gì thay đổi thì sớm muộn gì hạnh phúc gia đình cũng khó giữ được, bởi sức chịu đựng của em cũng có giới hạn mà thôi.
Em nói nặng, nói nhẹ, nhờ gia đình tác động thêm vào anh ấy rồi nhưng không được thì em có thể thử thêm một lần nữa nói chuyện nghiêm túc với anh ấy. Cuộc nói chuyện này là những chia sẻ về mong muốn, suy nghĩ của em trong cuộc hôn nhân này; em cảm thấy ra sao khi anh ấy chỉ chú tâm vào công việc, quên bẵng đi gia đình như vậy; em thất vọng như thế nào khi mỗi lần hy vọng vào việc anh ấy sẽ thay đổi nhưng anh ấy lại đâu vào đấy; nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì hậu quả xảy ra sẽ như thế nào… Bên cạnh đó, em cũng lắng xem anh ấy thực sự đang nghĩ gì về những điều em chia sẻ, muốn gì trong cuộc hôn nhân này. Nếu anh ấy vẫn còn tình cảm với em, vợ con vẫn quan trọng với anh ấy thì với những chia sẻ chân thành của em có thể anh ấy sẽ suy nghĩ lại. Lúc này, thay vì chờ anh ấy tự thay đổi thì em có thể cùng anh ấy lên một kế hoạch giúp anh ấy có thể cân bằng giữa công việc – gia đình, đồng hành cùng anh ấy thực hiện kế hoạch đó. Thêm vào đó, em cũng nên lựa lời cổ vũ, động viên, ghi nhận sự cố gắng của anh ấy trong quá trình thay đổi. Thực sự, thay đổi một con người không phải là điều dễ dàng, nhưng thời gian cùng với sự cố gắng của hai vợ chồng hy vọng sẽ có kết quả. Khi đó, tự khắc mối quan hệ vợ chồng sẽ trở nên gắn kết, tình cảm gia đình cũng trở nên ấm áp, vui vẻ, hạnh phúc hơn em nhé.
Trong trường hợp em cố gắng rất nhiều rồi, cố gắng lắng nghe, hiểu, cảm thông và đồng hành cùng anh ấy nhưng anh ấy không chịu thay đổi, không cho rằng bản thân cần phải thay đổi thì lúc đó em phải nghiêm túc suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Tình yêu hay hôn nhân đều cần phải có sự cố gắng vun đắp của hai con người mà thành. Một bàn tày không tạo nên tiếng vỗ, chỉ một người cố gắng trong một mối quan hệ thì không bao giờ có được hạnh phúc đúng không em? Khi em đã cố gắng hết sức thì dù em có ở lại hay ra đi thì cũng chẳng ai có thể oán trách em điều gì, bản thân em cũng không phải hối hận, nuối tiếc em nhé!
Chúc em mọi điều tốt đẹp!