Dù đến với nhau muộn màng nhưng cũng đừng để lỡ
Chào chương trình, tôi đang có chuyện tình cảm khó nghĩ mong được chương trình tư vấn. Tôi năm nay đã 50 tuổi, hiện đang sống với mẹ và con gái. Tôi ly hôn từ năm con gái tôi 3 tuổi, bây giờ cháu đã 25 tuổi. Vài năm gần đây tôi có quen một người đàn ông hơn tôi 2 tuổi, anh ấy là người hiền lành, chân thành và nghiêm túc trong tình cảm. Chúng tôi cảm thấy rất vui và có thể là hạnh phúc trong thời gian qua. Tôi nói về anh là anh cũng đã ly hôn và không có con, anh sống cùng gia đình có bố mẹ và cả những anh chị em gần đó, gia đình anh cũng rất quí tôi và vun đắp cho chuyện tình cảm của chúng tôi.
Gần đây anh muốn chúng tôi kết hôn, anh nói kết hôn để chắc chắn chúng tôi có nhau mãi mãi vì anh chỉ sợ khi nào đó chúng tôi không thể đồng hành cùng nhau. Về phần tôi thì tôi có vài suy nghĩ, thứ nhất tôi còn mẹ già và con gái và vẫn là chỗ dựa chính cho gia đình nên tôi không thể bỏ họ để đi lấy chồng, họ là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi. Nhà anh thì theo công giáo nên nếu lấy anh tôi phải đi học giáo lý và chuyển sang thành người công giáo, khi đó cũng có những nghi thức, phong tục có thể khác với gia đình tôi. Tôi sợ mình không thể tiếp tục ở bên và chăm sóc gia đình mình. Vây nên tôi chưa trả lời anh, tôi cũng nói một phần những suy nghĩ của mình với anh. Anh nói dù gì anh cũng chờ tôi. Vậy tôi muốn hỏi chương trình tôi nên quyết định thế nào? Tôi cảm thấy rất tiếc nếu phải chia tay anh, mong được chuyên gia tư vấn, xin cảm ơn chương trình.

Chào chị.
Tôi rất chia sẻ với chị về những băn khoăn chị đang gặp phải. Có hai vấn đề chị cảm thấy nặng lòng nên vẫn chưa quyết định tiến tới với anh: Một là chị không yên tâm đi lấy chồng khi vẫn còn mẹ già và con gái; Hai là chị “ngại” vì anh là người công giáo, với những nghi thức khác biệt với gia đình chị. Cảm ơn chị vì sự tin tưởng đã dành cho chương trình.
“Gia đình” luôn là thứ mà chúng ta luôn nghĩ đến đầu tiên và tôi rất đồng cảm với chia sẻ của chị. Mà có lẽ vì những người thân yêu của mình, nên cũng hơn hai mươi năm, chị chấp nhận sống như vậy để bù đắp cho con, để làm tròn trách nhiệm của mình. Mẹ và con gái chị có biết và ủng hộ mối quan hệ của hai người không? Và cả gia đình anh có “đẩy thuyền” để hai người tiến tới với nhau không? Khoảng cách hai nhà gần hay xa, có tiện đi lại qua lại giữa hai bên không? Với băn khoăn cuộc sống của mẹ và con mình sau này chị có chia sẻ với anh chưa? Anh có phương án gì để hóa giải nỗi bận tâm này của chị không, tôi nghĩ anh sẽ rất vui và có động lực nếu biết rằng nếu giải quết vấn đề mấu chốt này sẽ làm ngày ha ngườii chung một nhà không còn xa. Tôi hiểu, chị lo cho mẹ già, nhưng ngược lại, mẹ chị cũng sẽ rất thương chị vì đã sống cô đơn bao nhiêu năm, chị xứng đáng được hạnh phúc. Rồi vài năm nữa thôi, con gái chị sẽ có cuộc sống riêng của cháu, chị cũng đừng bận tâm quá nhiều.
Còn điều chị lăn tăn vì anh là người Công giáo, tôi cho rằng đó không phải là vấn đề lớn. “Nhập gia tùy tục, xuất giá tòng phu”, mà trong khi đó, Đạo Công giáo cũng hướng con người hướng tới cái nhân văn, cái thiện. Ở bên gia đình chị, chị vẫn giữ gìn những truyền thống vốn có, còn về nhà anh thì theo phong tục nhà anh, cũng không ai bắt chị phải thay đổi hết cả nếu như người ta hiểu đúng về ý nghĩa của đạo. Vậy nên, chị cứ chia sẻ với anh, với bố mẹ chồng tương lai, để mọi người hiểu và ủng hộ chị. Người ta chỉ quan trọng cách sống, cách giao tiếp ứng xử của chị với gia đình thôi, nên chị cũng đừng nặng nề vấn đề này quá.
Điều mà tôi cảm nhận rõ nhất ở đây là tình cảm của hai người dành cho anh, đặc biệt chị cũng không tiếc lời khen ngợi đến anh. Gặp được một người đàn ông tốt quả thực là một điều rất may mắn. Trong khi đó, hai người đã có nhiều năm tìm hiểu, thương yêu nhau. Theo những gì chị chia sẻ, thì anh cũng có nhiều thiệt thòi vì không có con. Giờ gặp được chị, là một người phụ nữ chân thành, nghiêm túc, đó cũng là sự may mắn mà cuộc đời dành tặng cho anh. Chị đừng ngại ngần gì cả vì một khi hai người thương yêu nhau thì sẽ luôn tìm thấy giải pháp và cùng lắng nghe tâm tư nguyện vọng của nhau. Đây là một bờ vai xứng đáng để chị dựa vào và đừng bỏ lỡ cơ hội chị nhé. Những người thân xung quanh ai cũng mong chị được hạnh phúc, vì chắc gì sự hi sinh của chị lại khiến cho mọi người được vui.
Mong rằng chị hãy suy nghĩ thoáng ra để đón nhận tình yêu về phía mình chị nhé!