Gánh nặng mưu sinh khiến vợ chồng bên nhau mà không bằng người dưng.
Chào chương trình cửa sổ tình yêu,
Em năm nay 39 tuổi, chồng em cũng bằng tuổi em, em có 2 con: con gái 14 , con trai 9 tuổi ạ. Gia đình em sống ở Đức, có 1 cửa hàng bán đồ ăn cho dân văn phòng. 2 vợ chồng em hàng ngày làm chung từ 10h sáng đến 21 h đêm, công việc khá vất vả. Thực ra thì chồng em rất chăm lo cho công việc và các con, người ngoài nhìn vào thì nói anh quá tốt nhưng em luôn có cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Em không bao giờ tâm sự được với anh, chồng em cũng không bao giờ để ý đến cảm giác của em, cuộc sống của em quá nhàm chán, không có bạn bè, chồng thì tối đi làm về ôm luôn cái ti vi, không bao giờ hỏi thăm vợ, bọn em ngủ riêng.
Cả tuần 2 vợ chồng không tâm sự với nhau, không có chuyện trò gì, em buồn lắm ạ, ngay lúc này đây khi đang viết cho chương trình nước mắt em cũng đang rơi ạ. Em cũng đã nói chuyện này với chồng rồi nhưng chỉ cải thiện được vài hôm, mà em toàn là người chủ động đến bên chồng. Em có cảm giác 2 vợ chồng em chỉ sống với nhau vì nghĩa vụ. Còn chuyện vợ chồng thì 1 tháng 1 lần, khi nào chồng cần thì mới đến bên em. Vợ chồng em như vợ chồng già ấy ạ.
Chồng em sao ấy, anh chẳng bao giờ hiểu em muốn gì và em thì cũng không bao giờ nói được nỗi lòng mình với chồng. Em hôm nào mà kêu: anh ơi em buồn quá thì chồng trả lời: “buồn gì mà buồn, việc gì phải buồn, buồn hay vui là do mình tạo ra, làm gì phải buồn“…làm em tụt cảm xúc lại rơm rớm nước mắt đi chỗ khác, vậy mà chồng cũng không biết. Vợ chồng em không có gì chung ngoài 2 đứa con. Em buồn cho gia đình em quá, nhiều đêm em nằm ngủ em nghĩ không biết mình sống để làm gì, em không thấy vui, em không có ai tâm sự nên em hay nói chuyện với con trai 9 tuổi về những cảm xúc của mình. Em chỉ có nó để vui. Em nghĩ đi làm vất vả quá, lại không có niềm vui hay là mình chết đi thì hơn.
Mong chương trình cho em lời khuyên, em phải làm gì với người chồng vô tâm quá ạ. Em cảm ơn ạ, Chào chương trình.

“Cửa sổ tình yêu” www.cuasotinhyeu.vn hiểu cảm giác mà em nói là cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Đúng là cuộc sống xa quê hương rất cần sự chia sẻ đồng cảm nhưng ở góc độ nghĩ khác thì đây cũng là động lực để chúng ta phải chủ động hòa nhập và thích nghi với cuộc sống xứ Tây hơn em à.
Chị cho rằng em nghĩ đến cái chết để giải quyết sự việc là cách dở nhất, bởi mọi sự khó khăn đều có cách xử lý mà không cần phải chọn đến cái chết để giải thoát em à. Chồng em chịu khó, lo toan cho gia đình không chơi bời nhậu nhẹt hay lăng nhăng và cái mà em không chấp nhận chỉ vì rằng anh ấy vô tâm…Vậy nếu anh ấy vô tâm thì em chủ động quan tâm và thiết lập thói quen và làm mẫu quan tâm anh ấy trước cũng là nên làm mà. Đôi khi sự vô tâm chỉ là thói quen, họ không đánh giá cao vai trò của sự quan tâm là cốt lõi của gia đình mà họ chỉ nghĩ rằng vợ chồng cứ chăm chỉ kiếm tiền là hạnh phúc rồi. Vậy nên chị rất mong em kiên nhẫn hình thành cho chồng mình nếp sống chia sẻ và quan tâm bằng cách em làm mẫu nhé, mà trên tinh thần là chân thành em nhé. Mọi thứ sẽ có thành quả nếu mình chân thành và kiên trì.
Em thân mến, thay vì em chán chường cuộc sống hôn nhân như hiện nay, thay vì em kêu ca với anh ấy rằng em buồn, em chán…hãy luôn tỏ ra vui tươi và nhiều năng lượng để chồng và các con cảm nhận năng lượng tích cực từ em, chị tin rằng không khí gia đình em sẽ thay đổi, em hãy mang lại niềm vui cho cả nhà bằng cách thuyết phục anh ấy tham gia các hoạt động chung cùng vợ con như: nấu ăn, đi chơi, xem phim. Ý chị muốn nói rằng vị trí của em rất quạn trọng trong việc tạo nên sự gắn kết gia đình. Người xưa có câu: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” em à.
Hơn nữa, em cũng dành thời gian riêng cho bản thân như: chăm sóc sắc đẹp, tập luyện thể thao, tìm đam mê riêng của cá nhân như đàn hát, hội họa hay du lịch... và hẹn hò bạn bè nhé. Đây sẽ là quãng thời gian giúp em thăng bằng hơn trong cuộc sống. “Cửa sổ tình yêu” www.cuasotinhyeu.vn thực sự mong em sớm cải thiện cuộc sống hôn nhân và đời sống tinh thần của em nhé.
Chúc em và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc.