Không còn tôn trọng và cần chồng từ khi chồng bị bệnh.
Chồng em hiện ở nhà không đi làm do đau lưng phải nghỉ chữa bệnh. Kinh tế em đi làm nuôi con, anh ấy lấy phụ cấp gia đình nội tự lo cho mình. Chúng em có con 1 tuổi. Em năm nay 27 tuổi, chồng em 33 tuổi. Quan hệ vợ chồng do anh bệnh nên anh yêu cầu kiêng gần năm nay rồi. Không có ai phụ trông con đi làm. Nên em và con về ngoại ở riêng. Chồng em ở 1 mình.
Em thấy vô cùng chán nản vì có chồng như không. Chồng em vẫn nhẹ nhàng với em nhưng em thực sự không còn tôn trọng hay cần chồng như xưa nữa. Dù 2 đứa mới lấy nhau 2 năm, em không biết phải sao nữa. Em thực sự muốn chia tay mà sợ người đời nói chồng gặp nạn bỏ mặc.

Em thân mến!
Không phải ngẫu nhiên mà những đôi nam nữ lại có thể đồng ý cùng nhau chung sống dưới một mái nhà nếu như đó không phải là tình yêu, ngoại trừ những trường hợp bị ép buộc phải cưới.
Khi đã đồng ý đến bên nhau, chung sống cùng nhau có nghĩa là cả hai chấp thuận những ưu điểm, nhược điểm của đối phương và chấp nhận vượt qua những sóng gió của cuộc đời. Bởi vì như em biết, cuộc sống hôn nhân khắc nghiệt hơn rất nhiều so với tình yêu, nó không còn là những ngày cuối tuần chờ đợi người yêu đến đón đưa vào các quán xá ven đường, không còn những buổi dạo phố tay trong tay mà giờ đây, tất cả những yêu đương đó nhường lại cho những lo toan khác, chuyện con cái, chuyện kiếm tiền và ty tỷ những vấn đề phát sinh. Chính trong cuộc sống ấy rất cần sự chia sẻ, cảm thông và thấu hiểu của cả hai vợ chồng.
Có thể bản thân em cảm thấy tủi thân, buồn khổ khi mà lấy chồng, trông cậy, dựa dẫm vào chồng ấy vậy mà anh ấy chẳng thể giúp được gì cho em. Ấy vậy, đã bao giờ em tự hỏi mục đích đầu tiên em muốn kết hôn với anh ấy là gì? Chẳng phải vì tình yêu, tình thương hay sao? Đúng ra anh ấy cưới em về không nên để em phải tủi thân như thế nhưng em biết đấy, bản thân anh ấy đâu muốn bệnh tật như vậy? Chính anh ấy cũng là người khổ tâm hơn em rất nhiều. Ngay giờ phút này, anh ấy cũng cần có người vợ kề bên, động viên chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy vượt qua khó khăn thế nhưng anh ấy nhận được điều gì? Là sự thờ ơ, vô tâm của em, bỏ mặc anh ấy ở đó 1 mình. Bản thân em có được thoải mái khi cư xử như vậy? Thay vì đòi hỏi anh ấy phải thế này thế kia có bao giờ em nghĩ em sẽ là người cho anh ấy niềm tin hay không?
Em gái ạ! Người ta thường nói “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Có những khi chúng tưởng trong 1 gia đình dường như rất giàu có, vợ chồng có vẻ yêu thương nhau nhưng đâu ai ngờ khi bức rèm đó được mở ra là 1 thực cảnh đến đau lòng, chồng gái gú, rượu chè, vợ suốt ngày phải lo sợ mất chồng, sống đau khổ và không dám sống thật sợ mọi người cười chê cho nên họ cứ giả tạo với nhau? Cuộc sống hôn nhân là thế, luôn có hai mặt, hạnh phúc có nhưng gian khổ cũng nhiều. Nếu như bây giờ khó khăn này em không thể vượt qua thì khi em lấy 1 người chồng khác em có chắc chắn cuộc sống thứ 2 của em chỉ tòan màu hồng? Và nếu có khó khăn êm lại định rời xa chồng em hay sao?
Nếu như bản thân em nhận thấy em chỉ sống bên chồng vì sợ chia tay người ta cười chê thì có lẽ em cũng cần nhìn nhận lại. Vì em sống với chồng nhưng bỏ bê anh ấy thì có khác gì em đã ly hôn anh ấy đâu? Mọi người rồi cũng nhận xét. Bởi thế nếu đã không thể ly hôn thì hãy cố gắng cùng chồng vượt qua bạo bệnh và cho cả hai 1 niềm tin vào cuộc sống mới, em còn rất may mắn hơn những người phụ nữ khác ở 1 chỗ đó là chồng vẫn yêu thương, nhẹ nhàng với em.
Còn nếu phải sống vì sợ tai tiếng thì chưa hẳn em đã chịu đựng được lâu dài và cuộc sống chắc chắn cũng không hạnh phúc và chồng em chắc hẳn cũng không thể vui. Bởi thế nếu em thực sự cảm thấy cuộc sống cùng anh ấy không cho em được những gì em mong muốn thì em có thể dũng cảm chọn cho mình 1 lối thoát. Vì cuộc sống là của em, do em lựa chọn và quyết định. Hãy là những gì mà em thoải mái nhất. Cũng có thể thời gian xuống nhà ngọai lần này, em để cho bản thân có 1 khỏang lặng nhìn nhận lại mọi chuyện. Khi em bình tâm hơn em sẽ có quyết định sáng suốt hơn rất nhiều.
Chúc em luôn may mắn!