Vỡ mộng hôn nhân vì tin lời mai mối lấy phải chồng...khờ
Em chào chuyên gia. Em lấy chồng được hơn năm, chúng em lấy nhau qua mai mối nên chưa hiểu nhau lắm. Do em tin tưởng người làm mai nên em đồng ý cưới, cưới về em mới biết anh ý không được như người bình thường, anh ý chậm chạp người như ngố ngố ,em cho đi khám ở bệnh viện tâm thần họ nói là bị rối loạn thần cấp và không biệt định, còn phòng tư vấn là trầm cảm lo âu.
Trước do chồng em mâu thuẫn gia đình nên bọn em ra ở riêng dù anh là con trai một được mẹ anh chăm sóc như đứa trẻ dù anh đã 30 tuổi. Khi bị bệnh vậy em đưa về nhà nội sống cơm bưng nước rót tận miệng mà mẹ chồng em vẫn chê là em không biết chăm với chiều chồng, giờ chồng em ngơ hẳn ra rồi chỉ thích nằm trong phòng không giao lưu với ai.
Nửa năm nay chúng em không sinh hoạt vợ chồng do chồng em không có nhu cầu, bọn em cũng chưa có con. Bên chồng em do mẹ chồng em làm chủ gia đình, bà đổ hết lỗi cho em là do em lên chồng em mới bị bệnh nhưng mọi người họ hàng, làng xóm đều bảo là chồng em bị từ bé giờ nên em rất là chán nản. Mong chuyên gia cho em lời khuyên. Em xin cảm ơn.

Chị chào em. Chị hiểu rằng em đang rất thất vọng về cuộc sống hôn nhân hiện tại, bởi theo như em chia sẻ thì chồng em không được "bình thường" như mọi người. Cuộc sống hôn nhân vốn đã không xuất phát từ tình yêu, lại không có sự tìm hiểu rõ ràng, cho đến thời điểm hiện tại tình cảm của hai người lại không có sự gắn kết. Cùng là phụ nữ, chị rất chia sẻ những nỗi niềm em đang phải trải qua.
Em đã đưa chồng đi khám bệnh và cũng đã biết được vấn đề thực sự của chồng em là gì. Em cũng biết được rõ hơn về chồng em qua những lời chia sẻ của hàng xóm, họ hàng. Nhưng còn về tình cảm hiện tại của em với chồng thế nào, em có biết được thực chất trái tim em đang mong muốn điều gì không: em muốn đồng hành cùng anh ấy chữa trị bệnh hay em muốn từ bỏ?
Chị hiểu, ban đầu khi biết được sự thật em đã rất sốc, nhưng một phần cũng bởi em đã quá vội vàng để đưa đến quyết định hôn nhân, giờ có trách cứ ai thì cũng không phải là lúc và có trách thì trách chính bản thân mình trước tiên đã em ạ. Chị cũng không thấy em chia sẻ gì nhiều về cuộc sống của hai vợ chồng em. Hiện tại em có đi làm không? Chồng em không đi làm như vậy thì các em có gặp nhiều khó khăn về kinh tế không, bởi mặc dù các em chưa có con nhưng còn tiền ăn uống, chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, chưa kể đến tiền thuốc thang chữa trị cho chồng nữa.
Theo chị, việc em và mẹ chồng có đổ lỗi qua lại cho nhau cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, thậm chí càng khiến cho em cảm thấy ấm ức hơn. Em đã từng nghĩ rằng sẽ thuyết phục chồng tìm kiếm một công việc nào đó thay vì cứ nằm ở trong phòng chờ "cơm bưng nước rót" chưa? Thậm chí, em có thể "hợp tác" với mẹ để bảo ban anh ấy, nếu như sức khỏe của anh ấy vẫn có thể làm được một công việc nào đó thì cũng nên đứng dậy để đi ra ngoài. Bệnh tật mà nhốt mình ở trong phòng thì bệnh tật sẽ càng trở nên trầm trọng hơn. Đi ra ngoài, thử sức với một công việc gì đó phù hớp với năng lực sẽ tốt hơn cho anh ấy rất nhiều. Còn về việc chăn gối của hai vợ chồng mà theo như em nói thì nửa năm nay cũng không có gì, trong khi đó các em lại mới kết hôn với nhau. Vậy em đã trao đổi với chồng em về vấn đề này chưa, bởi không thể để anh ấy dửng dưng với tất cả mọi chuyện như vậy, chẳng nhẽ anh ấy cũng không nghĩ đến việc cần có con hay sao, hay chỉ cần lấy em về để có một người vợ cho xong, còn lại không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Cứ thẳng thắn trao đổi với cả chồng và cả mẹ chồng em ạ. Còn nếu như em thấy rằng cuộc hôn nhân này mang đến cho em một người chồng " bù nhìn" thì liệu rằng em có thể sống như thế này mãi những năm tháng còn lại của cuộc đời hay không? Phụ nữ cần được yêu thương, phụ nữ khi kết hôn cần một gia đình đúng nghĩa. Bởi vậy chị mong rằng em cũng cần "nhìn xa trông rộng" để không phải chôn vùi thanh xuân, tuổi trẻ vào một cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Chúc em sáng suốt để đưa ra quyết định của mình em nhé!