Dù có nỗ lực đến mấy tôi cũng là đứa lập dị chỉ vì tôi là con gái...
Tôi là con thứ trong 1 gia đình, năm nay 17 tuổi và là con gái. Tôi có 1 người anh lười biếng hằng ngày cặm cụi trong chiếc máy tính, 1 người ba không đi làm mọi ngày đều chửi và khi lúc nhỏ ông đã nhiều lần kêu tôi không phải con cha. Tôi cảm giác bản thân mình luôn bị cả dòng họ xa lánh và bị khinh miệt vì thế tôi luôn ám ảnh khi ánh mắt họ nhìn tôi. Mỗi khi Tết đến, mọi người đều tập trung đi chơi, riêng tôi họ lại bỏ quên. Khi tôi lên lớp 6, tôi đã từng bị ba mẹ bỏ quên tại nơi học thêm và đi bộ về khoảng 4 hay 5 cây số. Khi về tới nhà họ không 1 lời hỏi thăm hay gì chỉ nhìn tôi rồi lờ đi như chưa có gì. Mỗi khi tôi cãi nhau với anh mình, họ luôn bảo vệ người anh, và kêu tôi biến đi dù đã cố gắng đậu trường tốt.
Trong mắt họ tôi như đứa vô dụng, chỉ đi học cả ngày chả làm gì cả, mà họ chả biết đựơc tôi đã phải nhịn ăn sáng đi học mỗi ngày 13h phải đi học kèm, tôi luôn nghĩ họ từng coi tôi là con gái họ dù chỉ 1 lần hay chưa hay trong mắt họ người con trai mới là tất cả. Phía nội tôi ai cũng ghét tôi vì tôi lập dị. Tôi chẳng lập dị, cũng chả bị gì nhưng ánh mắt họ nhìn và kêu con họ tránh xa tôi ra làm tôi ảnh hưởng tâm lý. Nội tôi luôn nói bản thân cháu là con gái chắc sẽ cưới đi vì thế đừng đòi hỏi gì im lặng mà sống. Cuộc đời tôi rất khó tôi đã cố gắng bình tĩnh nhưng rồi có nhiều lúc tôi cũng khóc nhiều vì mọi thứ đang xảy ra bị bạo lực học đường nhưng ba mẹ lại thờ ơ, bị bạo lực gia đình, bị khinh miệt.
Làm sao tôi phải sống trong suốt thời gian đó đây hãy giúp tôi, tôi rất mệt mỏi.

Chào em. Cóp nhặt lại những sự việc đã xảy ra ở trong quá khứ, chị cảm nhận thấy sự chua chát, buồn tủi của em khi nghĩ về những điều em cảm thấy em bị “bất công”. Chuyên gia trang www.cuasotinhyeu.vn rất cảm ơn em đã sẻ chia về chương trình.
Về bản chất sự việc, em nghĩ rằng gia đình em có phần “trọng nam khinh nữ” đúng không nào? Em đã chia sẻ điều này với người thân nào đó trong gia đình chưa? Đôi khi những điều em nhìn thấy cũng không hoàn toàn là như vậy, bởi trong quá trình nuôi dạy con cái, cũng không tránh khỏi những lúc cha mẹ cũng có phần vô lý, và cha mẹ cũng có trách phạt bất cứ đứa con nào chứ không chỉ riêng một đứa. Con cái sai, đương nhiên cha mẹ phải uốn nắn và chị nghĩ rằng anh hai cũng không phải là trường hợp ngoại lệ chỉ được cưng chiều đâu.
Vì lý do gì mà mọi người nghĩ rằng em lập dị? Phải chăng vì em nghĩ rằng mọi người không thiện cảm với em, không nhiệt tình với em nên mới khiến cho em thu mình lại, không muốn cởi mở với mọi người. Thực ra, trong mắt của mọi người, các em dù bao nhiêu tuổi nhưng vẫn là những đứa trẻ. Họ sẽ yêu mến sự hồn nhiên, vô tư, hay cười, chứ không phải là sự tách biệt. Và cũng tại vì điều gì mà em lại bị bạo lực học đường? Chị cũng đã từng trải qua một thời đi học giống như em, và theo cách nhìn nhận của chị, các bạn sẽ thực sự yêu quý những người bạn học tốt, thân thiện, hòa nhã với mọi người.
Em à. Tuổi thơ của mỗi người bao gồm nhiều màu sắc lắm, vui có, buồn có, bốc đồng có…vì thế em cũng đừng chỉ nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng tiêu cực nhé. Đừng tự trói mình trong cảm giác cô đơn, lạc lõng. Muốn mọi người quan tâm tới mình thì trước hết hãy tạo những ấn tượng tốt, cởi mở ra với mọi người, khi đó em sẽ được đón nhận những ánh mắt trìu mến. Và em hãy quyết tâm học tập thật tốt, thi vào những trường tốt để chứng minh cho mọi người thấy rằng: con gái cũng có thể làm những điều hơn cả con trai rất nhiều, dần dần để mọi người xóa bỏ định kiến “trọng nam khinh nữ”. Chị nghĩ rằng, việc em thay đổi bản thân theo chiều hướng vui vẻ, tích cực lên trước hết là tốt cho bản thân em, sau là để mọi người thay đổi cách nhìn nhận về em.
Cuộc sống này có rất nhiều niềm vui đang chờ đón ta ở phía trước, nhưng đi lùi, nghĩ về những thứ tiêu cực đã qua em nhé. Chúc em luôn vui vẻ, tự tin trong cuộc sống!