Làm cách nào để khắc phục được chứng "dở dở ương ương" ở độ tuổi 22?
Em xin chào chương trình ạ.
Em năm nay 22 tuổi, vừa lập gia đình. Từ bé môi trường sống của em không tốt, ba mất sớm, mẹ đi làm xa, nội ngoại 2 bên không đoái hoài gì đến, chỉ sống như người máy vì bị mọi người áp đặt và ăn hiếp. Những bài học vặt vãnh em cóp nhặt được, sau đó tìm kiếm bài học kinh nghiệm sống trên mạng làm hành trang sống cho mình vì không ai dạy bảo, phải tự xù lông nhím bảo vệ mình. Khi mới lớn em rất nóng tính, rất kiệm lời và sống rất nội tâm. Lớn hơn chút, môi trường sống thay đổi em cũng cởi mở hơn, tìm hiểu cách kiềm chế cảm xúc và lời nói. Đến nay em cảm thấy mình vẫn còn dở dở ương ương, trẻ con không ra trẻ con mà trưởng thành cũng không phải trưởng thành. Những việc tự làm được đều cố tự hoàn thành không nhờ vả ai, kể cả chồng.
Thật mà nói em cũng không nhõng nhẽo được, đối diện với ai đó nhõng nhẽo quá em thấy khá khó chịu nhưng không biểu lộ rõ ra ngoài. Ai khen ai chê ai làm gì với em đều không cảm xúc, em không quan tâm đến cũng không muốn giao tiếp nhiều. Chuyện tình cảm của em luôn bị gia đình can thiệp quá mức. Em không khóc không buồn, dù rất tức vẫn ngồi sửa áo dài mà cả em cũng không hiểu nổi. Nhưng em lại có thể khóc vì những câu nói vô tình của mẹ, cố nắm chặt bàn tay để khóc không phát ra tiếng. Khi có ai đó nói em phải thế này thế kia hay chỉ ra lỗi sai, yêu cầu em nói lí do em chỉ nói xin lỗi vì sơ suất, cảm ơn đã chỉ bảo và không nói gì thêm.
Em thấy mình vẫn còn bướng, cái tôi vẫn còn cao, đôi lúc ăn nói không lọt tai, đôi lúc vẫn còn để ý đến lời nói người xung quanh dành cho mình, nghĩ gì muốn gì đều không muốn nói ra nữa. Sau vài lần thoát chết vì bệnh tim nhưng 2 bàn tay em vẫn còn run, khi không được bình tĩnh em đều cố gắng nắm chặt 2 bàn tay lại. Em phải làm sao ạ.

Em thân mến! Em đã có những lời giải bày rất thẳng thắn và tự bản thân em cũng đã nhận ra được vấn đề của bản thân em rồi. Chỉ cần biết được mình đang thiếu sót ở đâu thì hoàn toàn có thể khắc phục được những hạn chế của bản thân mà.
Theo như cách em chia sẻ thì em đang muốn sửa đổi cái chứng “dở dở ương ương” của bản thân đúng không em. Nhưng chị cũng nhìn thấy một sức mạnh nội tâm rất lớn toát ra từ cách chia sẻ của em đấy. Em cũng có nhiều thiếu thốn trong chuyện tình cảm, nhưng tự em cũng đã tìm mọi cách để khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Chị cũng nhìn thấy bản thân em có những tính cách rất mạnh mẽ trong việc kiểm soát cảm xúc, ứng xử ở trong cuộc sống. Còn thực ra việc em khóc vì những câu nói vô tình của mẹ cũng khó tránh khỏi, vì em đang mong đợi ở mẹ một sự chia sẻ, thấu hiểu nhiều hơn là những câu nói trách móc đúng không em?
Có lẽ vì một phần em tự ti về hoàn cảnh của bản thân, một phần em tự ti về sức khỏe nên em mới hay để ý đến những lời nói của những người xung quanh. Đã càng để ý thì lại càng hay chấp nhặt, mà đã như vậy thì cũng không tránh khỏi những lúc ăn nói không lọt tai. Cái gì cũng có tính chất hai mặt mà em. Việc em để ý đến mọi người xung quanh sẽ giúp cho em biết được em còn đang thiếu sót cái gì để mà cố gắng sửa đổi, nhưng để ý quá rồi mà thành “để bụng” thì không nên một chút nào em nhé. Chúng ta chỉ nên tiếp thu và sửa đổi chứ không nên “ghim” nó vào đầu và cố chấp.
Em không chia sẻ cụ thể về tình trạng bệnh lý tim mạch của em, nhưng chuyên gia trang www.cuasotinhyeu.vn khuyên em đừng nên suy nghĩ nhiều, cần có một tinh thần lạc quan thì mới tốt cho bản thân em à. Em cũng cần lưu ý đến việc mang thai và sinh con vì vậy em cần đi khám để được sự tư vấn của bác sĩ và bình thường em cũng cần kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Những lúc có sự việc gì xảy ra thì bản thân em sẽ không tránh khỏi tình trạng hồi hộp, lo âu, run tay. Lúc đó em cứ nắm chặt tay, hít thở sâu, tự nhủ trong lòng mọi việc sẽ ổn thôi thì em sẽ sớm cân bằng được cảm xúc. Thêm một điều nữa, càng lớn tuổi hơn một chút thì em sẽ càng trưởng thành hơn. Vì vậy em không phải quá lo lắng về bản thân nữa đâu em nhé. Chúc em sức khỏe, bình an và hạnh phúc!