Lời sám hối muộn màng của kẻ 10 năm dính vào “chất trắng”.
Chào chương trình, cho em hỏi.
Em nay 28 tuổi, tuổi thơ khi lớn lên em sống trong sung sướng, muốn gì cũng có, lại đẹp trai nên em không quan tâm đến học hành, chỉ biết nổi loạn, yêu thì 3 - 4 cô một lúc. Đùng một ngày, nhà em làm ăn thất bại, ba em nhậu nhẹt không làm việc nữa, em thì nghiện ma túy, bạn gái và bạn bè xa lánh. Từ đó bắt đầu em mặc cảm bản thân, khó giao tiếp, ngại tiếp xúc, hay nổi nóng không kiểm soát được, làm gì cũng chán nản vì mình không tài cán gì, làm gì để hơn người ta, để được như xưa. Không bạn bè chia sẻ vì nghĩ lầm lỗi trong quá khứ, nghèo, nghiện ai cũng ghét mình. Dù cho mẹ em đã làm tất cả để cho bề ngoài bằng như người ta. Sao em vẫn không được tự tin, hòa đồng với người xung quanh không được, rất ít nói, mà không biết giao tiếp thế nào. Em suy nghĩ thì được, nhưng đến khi nói thì ngượng ngượng không biết nói gì. Em còn mặc cảm là mình không có con vì từ trước giờ dù cho bạn gái em để vẫn không có, em lại bị xuất sớm, nên em mới tìm chất gây nghiện để giải tỏa mình bớt căng thẳng; nhưng mà càng tệ hại hơn. Mong Chương trình cho em câu trả lời bệnh em cần phải làm gì để có cuộc sống tốt đẹp, để trả hiếu cho mẹ già. Em nghiện ma tuý nay 10 mấy năm rồi.

Chào em.
Rất chia sẻ với những lời tâm sự em gửi về cho chương trình, chúng tôi hiểu em đã và đang trải qua những ngày thực sự dằn vặt lương tâm và mong muốn tìm được con đường đi để làm lại cuộc đời mình. Chúng tôi tin tưởng ở sự quyết tâm nơi em và cùng em chia sẻ về vấn đề này.
Trước hết, chúng tôi hiểu được khi sinh ra đã sống trong “nhung lụa” không phải là lỗi sai của em và cũng càng không phải là lỗi của bố mẹ em. Em cũng như bao các bạn sinh ra trong một gia đình có sẵn về kinh tế khác, đều có những suy nghĩ nổi lọan của tuổi học trò. Tuy nhiên, đều đó không đồng nghĩa với việc em tự cho phép mình chơi bời, nghiện ngập, không quan tâm tới chuyện học hành. Em cũng đã biết hối hận và mong muốn làm lại cuộc đời, nhưng có lẽ em cũng tự xác định được rằng điều đó quá khó khăn vì thời gian sai lầm của em đã quá dài. Nhưng miễn là còn một tia hy vọng thì chính em phải không cho phép mình từ bỏ. Nếu em thực sự nghĩ về gia đình và muốn thay đổi cuộc đời mình thì có lẽ việc suy nghĩ lạc quan là điều trước tiên cần làm. Em cần trao đổi ngay với gia đình về mong muốn đi cai nghiện, vì hiện tại em đã nghiện 10 năm nên nếu để trì hoãn lâu thêm nữa thì cuộc sống càng bế tắc hơn. Em cần ghi nhớ rằng vấp ngã từ đâu, đứng lên từ đó – cuộc sống của em bế tắc không phải do em yếu hay khỏe mạnh sinh lý mà là khi em bắt đầu sử dụng chất trắng đó. Khi em quyết tâm thay đổi chắc hẳn gia đình cũng sẽ vui mừng vì bằng mọi cách bố mẹ sẽ lo cho em cai nghiện.
Hiện tại em 28 tuổi, nếu mất một vài năm để cai thì em mới có hơn 30 tuổi, đây vẫn là giai đoạn để làm lại cuộc đời. Trong lúc này bố mẹ em vẫn còn khỏe để có thể lo lắng được phần nào cho em. Sau này bố mẹ già yếu thì em cũng sẽ có thể lo được cho bố mẹ. Hơn nữa, bây giờ chỉ có cách cai nghiện mới giúp em thay đổi cuộc đời, kiếm được 1 công việc phù hợp. Riêng vấn đề sinh lý muốn thay đổi thì cũng cần bỏ các chất kích thích, “chất trắng” thì mới dần khắc phục được. Vì thế chúng tôi hy vọng từ những chia sẻ này của chúng tôi có thể làm ý chí thay đổi của em cao hơn.
Chúc em chiến thắng chính bản thân mình và có một tương lai mới.