Hôm nay là TẤT CẢ, nhưng ngày mai lại có thể hóa NGƯỜI DƯNG!
Em và anh ấy quen nhau gần 4 năm, sống chung với nhau, gia đình và bạn bè đều biết. Mỗi lần giận nhau anh ấy thường ít nói lắm. Dạo gần đây, anh ấy có thích 1 cô bạn cùng chỗ làm việc của anh ấy, em hỏi và anh ấy thừa nhận và xin lỗi em. Kể từ ngày hôm đó, anh ấy ít nói với em hẳn ra. Anh ấy chỉ mới thích người ta thôi, còn người ta thì không hề thích anh ấy, chỉ xem là bạn bình thường vì em có quen biết và tiếp xúc với cô ấy.
Về nhà em cảm thấy anh ấy không giấu điều gì cả, cũng không thấy nhắn tin hay liên lạc gì với cô gái kia. Họ chỉ gặp nhau ở chỗ làm. Mỗi khi em kêu anh ấy làm gì đó giúp em anh ấy cũng làm theo, có vẻ như còn nghe lời em, nhưng chỉ là không nói chuyện với em nữa. Em biết anh ấy còn thương, nhưng lại lạnh nhạt với em như vậy. Mỗi lần em muốn nói chuyện với anh ấy để giải quyết mọi chuyện thì anh ấy chỉ im lặng với em. Em buồn lắm! Bây giờ em trống rỗng không biết làm gì cả. Em và anh ấy nếu chia tay cũng khó, có thể vì 2 đứa còn vướng bận nhiều thứ: gia đình, tiền bạc. Em biết nếu có chia tay em để quen cô gái kia thì gia đình anh ấy cũng sẽ không đồng ý. Em không biết anh ấy đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Em còn thương anh ấy lắm!

Chào em!
Tôi vẫn thường nói với nhiều người rằng tình cảm là những cảm xúc xuất hiện bên trong mỗi người; mà đã gọi là cảm xúc thì nó không phải là bất biến. Hôm nay ta có thể thương một người, ngày mai ta có thể ghét họ, hôm nay ta có thể xem một người là tất cả, ngày mai họ có thể chỉ còn là người dưng; đôi khi ta yêu một người và nghĩ rằng họ sẽ là người bạn đồng hành cùng ta đến hết cuộc đời, nhưng đến ngày mai chính ta cũng không hiểu nổi tình cảm ta dành cho họ là như thế nào nữa. 1 năm, 4 năm, 10 năm, hay nhiều hơn nữa thì những tình huống trên đều có thể xảy ra. Thậm chí, càng lâu tình cảm ta dành cho nhau càng trở nên mờ nhạt, nhàm chán, ta không biết cách làm mới tình cảm của mình nhưng ta lại chẳng nỡ buông tay vì những gì đã có giữa hai người. Tình huống của em cũng chính là một tình huống tương tự như vậy. Chính bạn trai em cũng có thể là người đang mông lung, bối rối, chưa hiểu rõ tình cảm của mình là như thế nào? Cũng chưa biết được mình muốn điều gì, quyết định như thế nào thì hợp lý.
Bản thân em nên làm như thế nào? Cứ chờ đợi, hy vọng mãi; hay nên chủ động cho cả hai người một câu trả lời rõ ràng? Thực sự tôi hiểu để bảo em phải đưa ra được câu trả lời lúc này thì rất khó, vì dừng lại là điều không ai muốn; nhưng tiếp tục thì không trọn vẹn về mặt tình cảm cũng sẽ thiệt thòi cho em. Vậy thời gian chính là điều cần thiết cho cả hai người nhìn nhận lại tình cảm, cảm xúc của bạn thân, cũng như xem xét lại mối q.h. Em có thể thống nhất với anh ấy một quãng thời gian mà cả hai cảm thấy phù hợp để nói chuyện với nhau. Nếu anh ấy không phải là người đưa ra cho em một khoảng thời gian cụ thể thì em có thể là người để xuất thời gian này. Sau đó, nên ngồi lại để trao đổi với nhau, hiểu nhau và cùng nhau đưa ra quyết định. Tất nhiên, không tránh khỏi trường hợp là anh ấy vẫn sẽ im lặng và chỉ có một mình em độc thoại mà thôi. Nhưng đó cũng vẫn là biểu hiện cho thấy tình cảm anh ấy dành cho em không trọn vẹn như trước.
Trong tình yêu, điều mà chúng ta hướng đến cuối cùng vẫn là hạnh phúc. Muốn hạnh phúc thì phải có tình cảm dành cho nhau, nên một khi người ta đã không dành tình cảm cho mình nữa thì ở lại chỉ thêm đau lòng mà thôi. Điều quan trọng không phải anh ấy với người kia thế nào, đối phương có tình cảm với anh không; gia đình hai bên nhìn nhận ra sao và hai người có những ràng buộc gì mà quan trọng em phải tự hỏi là ở bên cạnh người này em có hạnh phúc không. Nếu còn hy vọng cho tương lai hạnh phúc thì hãy ở lại; còn không thì cho mình cơ hội tìm được hạnh phúc trọn vẹn hơn em nhé.
Chúc em mọi điều tốt đẹp!